A em cũng vào thivien được vài hôm, hỏi được vài bài, nhận xét được vài câu^^. Xin chào tất cả các thành viên diễn đàn. Em hiện đang là HS lớp 11 tại TPHCM và cũng có chút đam mê thơ văn. Chúc mọi người sức khoẻ và thành công mọi việc trong cuộc sống.
Nhân đây, em cũng xin đóng góp 1 truyện ngắn ngủn mà những ngày xuân qua vừa "tối tác":
Ngày 30, 13h45’, một góc bàn Sunflower coffee
_Này cậu!
_Hử?
_Tớ ngồi cùng bàn với cậu được chứ?
_Nhưng còn bàn trống mà?
_ Nhưng tớ đang hỏi cậu.
_Tốt thôi, nếu cậu không ngại.
Nó lại chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay. Cô bé ngồi ghế đối diện. Hai ly Straw và Bit đặt cạnh nhau.
_Này cậu!
_Hử?
_Ta chơi một trò nhé.
_ Tuỳ cậu.
_ Đơn giản lắm. Cậu có thể hỏi tớ 5 câu hỏi, và ngược lại.
_…………
_ Tất nhiên, hỏi thì phải trả lời. Nào, cậu bắt đầu đi.
_ Tớ chẳng có gì để hỏi cậu cả.
_Thật chứ? Cậu chắc không?
_Cho đến bây giờ thì chắc.
_Vậy tớ sẽ hỏi, nhé?
_ Tuỳ cậu.
_Cậu thường ngồi bàn này à?
_ Ừ.
_Vào buổi trưa?
_ Ừ.
_ Uống Bit?
_Ừ.
_ Đắng?
_ Ừ, đắng.
_Quyển sách hay đấy chứ?
_Tuỳ cậu nghĩ thôi.
_ Xong rồi. Cậu trả lời nhanh nhỉ!
_ …………
_Ấn tượng đấy. Tạm biệt!
Mắt nó vẫn không rời quyển sách. Một chốc sau, nó ngẩng đầu
_Này…
Cô bé đi mất.
Ngày 31, 13h45’, một góc bàn Sunflower coffee
_Này cậu!
_Hử?
_ Ta lại gặp nhau
_Ừ.
_ Tiếp tục chứ?
_Ừ.
_Lần này tớ hỏi trước, rồi đến cậu.
_Ừ, hỏi đi.
_Cậu vẫn thích ngồi bàn này à?
_Đây là chỗ quen thuộc.
_ Vẫn trưa thế này?
_ Ừ. Yên tĩnh.
_ Bit?
_ Ừ. Tớ… thích.
_ Đắng?
_ Đắng.
_ Quyển sách vẫn hay đấy chứ?
_Theo tớ là hay.
_Đến phiên cậu rồi đấy.
_ Cậu chẳng hỏi tớ gì khác à?
_Tớ chỉ quan tâm bấy nhiêu.
_ Sao cậu lại ngồi đây?
_Ngắm cảnh.
_ Cảnh?
_Ừ, bên kia cửa sổ. Đầu xuân rồi, trưa đẹp lắm.
Nó im lặng, gấp sách, bước ra phía cầu thang. Cô bé vẫn ngồi, ánh mắt đưa qua khung cửa sổ. Vài nụ mai khẽ đung đưa, rồi gió lặng. Ly Straw đặt cạnh ly Bit, chẳng đầy cũng chẳng vơi.
Ngày 1, 13h30’, một góc bàn Sunflower coffee
Quán vắng, yên tĩnh như mọi chi. Nó bước vào, không mang sách, chỉ ngồi ngay bàn quen thuộc. Một bảng giá vừa được thay mới, và thêm một lọ hoa tím ngát. Hôm nay nó đến sớm…
13h45’
Tiếng bước chân tiến về phía nó.
_ Hôm nay đến lượt tớ hỏi…
_Xin chào quý khách.
_ Ơ… ý tôi là… một Bi…
_Vừa sáng một cô bé có đến đây, bảo gửi thứ này cho quý khách.
Một tấm thiệp. Nó nhận, rồi từ tốn, cẩn thận đọc. Không chắc là nó cười, chỉ nhẹ như gió thoảng. Cô phục vụ vẫn đứng đấy. Nó ngẩng đầu.
_ Một Bit như mọi khi phải không ạ?
_Và một Straw nữa.
Nó cười. Lần này nụ cười ngự trị trên môi nó thật rồi.
Hồi lâư sau
Nó bước ra, xuống cầu thang. Hai ly nước vẫn cạnh nhau trên bàn, nhưng thật lạ vì chẳng thể biết ly nào là Straw hay Bit nữa. Chúng như khuôn đúc, kiểu dáng, màu sắc, mùi vị, ngọt và đắng, v.v….
Cô phục vụ chẳng dọn đi, đặt chúng lên bậc cửa sổ. Ngoài kia mai nở rộ, vàng rực một góc trời. Mùa xuân chín tới…
Từ đó, chẳng ai thấy nó hay cô bé kia bước vào Sunflower nữa. Quán lại có thức uống mới. Người ta, nhất là vào đầu xuân, thường đến thưởng thức. Còn họ thì sao? Ôi, ai chứ họ thì lạ gì, cái thức dâu đắng ấy.
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu...
***