Trang trong tổng số 90 trang (892 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [87] [88] [89] [90]

Ảnh đại diện

haanh8354

(Tiếp theo trang trước)

Thuỵ Anh tránh được lối viết truyện ngắn triết luận bằng vài câu triết lí ngây ngô. Sử dụng chi tiết đời thường của cuộc sống, với ngôn ngữ văn học có tính ẩn dụ như vậy, làm truyện ngắn Cây cải Tashkent có một sức vóc không thường, tạo thêm sức nặng cho văn chương Thuy Anh.
Gió trắng là truyện ngắn thứ ba tôi muốn nói, nó dầy dặn nhất trong số truyện ngắn dự thi ở cuộc thi hiện nay của Tạp chí Văn nghệ quân đội. Cốt chuyện Gió trắng cũng đơn giản. Nhân vật tôi, một cô gái dẫn chuyện, kể về cuộc gặp gỡ của cô với một người đàn ông Việt ở Nga. Cô gái là sinh viên, đã có người yêu tên Dương nay ở vai trò hướng dẫn viên du lịch cho người đàn ông tên Phong. Cuộc du lịch của họ trở thành cuộc quay về dĩ vãng. Nói đúng hơn, là tìm về một vẻ đẹp trong sáng, mối tình xưa của người đàn ông với  cô gái Nga Tania nào đó. Cũng như những câu chuyện lãng mạn thoáng chốc, tác giả cho nhân vật gặp gỡ rồi tan biến ngay, nó sẽ chẳng tạo nên dư vị gì, nếu cô gái trân trọng vẻ đẹp ấy không tìm lại người đàn ông này, khi quay lại Việt Nam và, cô gái thất vọng! Cái kết không vui và chẳng buồn, nhưng để lại dấu hỏi cho người đọc:
…Bụi lau trồng sát hàng rào bỗng rạp mình nghiêng ngả. Trong lòng tôi, hình như gió trắng tràn về…

Thực ra vấn đề ở Gió trắng không mới. Cuộc sống bề bộn, và sự thúc ép của nó làm người ta biết là nhàn chán, đơn điệu, song vẫn phải sống chung không thoát ra khỏi hoàn cảnh. Do thế nhiều người tự dánh mất đi những vẻ đẹp mà khi nhớ lại ai cũng nuối tiếc, để mà nuối tiếc. Các nhân vật nam và nữ đều là những nhân vật bình thường, một kiểu sống trôi xuôi, không quyết liệt. Câu chuyện như tiếng thở dài bất lực. Có lẽ truyện ngắn hiện đại chỉ cần tới thế, nó không cần nhà văn phải tỏ ra minh triết, để có thể ứng giải tức thời với đời sống vốn phức tạp. Ở Gió trắng, tuỳ theo từng người, ở tâm thế khác nhau, có thể tìm thấy câu trả lời của mình: có nên sống như vậy để mà chi nuối tiếc, bằng lòng với cả cái nham nhở, đơn điệu của chính mình? Cũng như hai truyện trên, Thuỵ Anh lần nữa chinh phục bạn đọc bằng nhiều câu văn tỏ ra quan sát tinh tế. Cô ngửi mùi của nước Nga thật khó thể viết hay hơn:
Cái mùi trong trong, hình như có chút hương hoa cuối mùa đang vội vàng khoe sắc lần cuối khi cành lá đã xiêu vẹo tả tơi vì mưa thu. Hình như có cả mùi của lá mục vẫn bị chổi rễ cây tấp lại đâu đó cuối vườn, giờ những cơn mưa lôi chúng lên, bắt chúng rón rén tỏa hương, không thơm, nhưng không khó chịu. Hình như có cả mùi hăng nồng thoáng qua của con bọ nào đó trên cây. Và mùi hương không lời của bầu trời sũng ướt len lỏi trong lá phổi của tôi, đang khiến tôi run khe khẽ.

Cũng vẫn cái nhìn về tâm lí có suy ngẫm cẩn thận và trải nghiệm:  « Tôi có cảm giác, với anh, mình đã tàng hình. Anh nhìn xuyên qua tôi, hướng về những chiếc cột đèn cũ kỹ nặng nề màu đen, đỡ những chao đèn tròn đang chạy dần về phía chúng tôi »
Nói chung văn xuôi Thuỵ Anh không có nhân vật xấu để người đọc căm ghét. Dù ở bất cứ trạng thái sống nào, các nhân vật dẫu có dị tật bản năng hay dị tật sinh ra từ hoàn cảnh sống đều đáng thương, thậm chí có cả nét đáng yêu, như người dượng ở truyện cây cải cố gắng xoay chuyển, năng động kiếm tiền cho vợ con chả đáng yêu sao? Cuộc sống  ở xứ người, cái ác của đồng loại, thậm chí của chính đồng bào mình không thiếu, tác giả cũng không né tránh nó, khi phản ánh điều ấy vào tác phẩm. Như chi tiết bọn Mafia Việt ở Cây cải Tashkent…Song ở Thuỵ Anh, hình như đào xới cái ác không phải chủ đích của chị (cũng là của nhiều nhà văn khác hiện nay). Các câu chuyện ở văn xuôi Thuỵ Anh, từ đoản văn tới các sáng tác dầy dặn ở cấp độ cao hơn, dầy công hơn, đều cố gắng đánh thức tính thiện của con người. Đọc Thuỵ Anh xong, dù có man mác buồn, người đọc vẫn thấy không quá bi quan. Dường như ở đâu đó, quanh ta tâm hồn con người, kể cả người bình thường nhất, vẫn lấp láy vẻ đẹp còn có thể sinh sôi, nảy nở. Các nhấn nháy của tác giả rõ rõ ràng có chủ đích thiên về cái đẹp tâm hồn, dù trong hoàn cảnh mà người ta thèm khát vật chất nhất. Đây là một giá trị -  tính thẩm  mĩ Thuỵ Anh. Trường hợp Thuỵ Anh làm tôi nhớ lại lời ý kiến của cố nhà thơ Bế Kiến Quốc, khi anh còn sống, phát biểu, đại ý: Thơ phải hướng bạn đọc vào phần sáng của cuộc đời. Tôi tin chắc rằng, những người lao động, thợ khách, hay sinh viên, lưu học sinh v.v… hiện đang còn ở Nga, Đức hoặc ở đâu đó trong thân phận tha hương… trong hoàn cảnh tương tự, như các nhân vật trong văn xuôi Thuỵ Anh, sẽ đồng cảm với tác giả và ít nhiều bớt đi mặc cảm thân phận. Và ai đó đau khổ sẽ vượt qua hoàn cảnh mà đứng dậy bằng đôi chân của mình. Đây là điều đáng ghi nhận nhất, ở một cây bút mới, tuổi đời chưa nhiều, viết từ chính đời sống mình và của đồng bào quanh chị. Nó cũng góp một tiếng nói, tăng thêm sức nặng của dòng văn học di dân trong thế giới toàn cầu hoá hiện nay, mà Việt Nam là đất nước sau cuộc chiến tranh lạnh, hứng chịu không ít đau thương, tan nát.

Trong số các cây bút mới xuất hiện ở vài năm gần đây, Thuỵ Anh là người hiện ra trong văn đàn, chỉ hơn năm nay, nhưng đã tỏ ra có sức vóc và nội lực. Hơn 1 năm viết hơn chục truyện ngắn, in rải rác ở ba bốn báo, Văn chương Thuỵ Anh không phải là thứ mỏng mảnh, dựa vào kĩ xảo để tồn tại trong giới xa-lon, thứ văn nhạt hoét, dù được đánh bóng một cách ầm ĩ trên báo chí…Thuỵ Anh trầm lặng và luôn nụ cười tươi rói trên môi khi gặp bạn bè đồng nghiệp.
Nói như thế, không phải Thụy Anh không có khuyết tật.
Khảo sát một loạt truyện ngắn của chị trên Văn nghệ và Văn nghệ quân đội gần đây, thấy tác giả còn đôi khi tham lam, thiếu kiềm chế cảm xúc, để cho các chi tiết còn lan man. Thậm chí có chỗ câu văn thừa thãi, vì trước nó, những hình ảnh được tác giả tạo nên đã có nội dung của câu văn mà tác giả cố thêm vào:
Ví dụ: trong Lusia:…Chân trước chồm lên vai tôi, hất tôi ngã xuống cỏ. Hai chúng tôi đùa giỡn một hồi. Mắt Lusia lấp lánh, hình như vui, hình như hạnh phúc lắm. Nó rít lên nho nhỏ, dúi cái mõm ướt rượt vào mặt tôi. Cô nàng Lusia của tôi. Âu yếm và ấm áp làm sao!
Ở đây, theo tôi Âu yếm và ấm áp làm sao là thừa
Thứ hai, về tiết tấu, hầu như các truyện Thuỵ Anh đều đều, không thay đổi. Khi không thay đổi về tốc độ, không tạo thêm sự hấp lực làm mới, tạo không khí truyện, phù hợp với đời sống hiện đại. Cuộc sống không đều đều như vậy. Văn chương không phải là sự chụp hình đời sống, song văn chương phải mang hồn cốt của tinh thần thời đại. Trao đổi với dịch giả Kim Hiền, người theo dõi từng bước văn chương Thuỵ Anh và cũng là người am tường văn học kinh điển Nga, chị nhận xét: “Tính nhân văn và sự miên man trong tiết tấu truyện là nét riêng để nhận ra Thuỵ Anh và cũng là do ảnh hưởng sâu sắc (có thể vô thức) của nền văn học Nga kinh điển vào văn chương của tác giả này.“  Tôi đồng ý với nhận xét đó.
Thứ ba, hơi văn Thuỵ Anh ít thay đổi. Điều này có thể tạo nên một sắc thái Thuỵ Anh, song lại bất cập ở những trạng huống khác nhau, trong cấu trúc và xây dựng nhân vật, đòi hỏi bắt buộc thay đổi giọng điệu. Ta hãy quan sát, khi giọng cô gái ở Lusia chẳng khác gì với giọng cậu trai ở Cây cải Tashkent là một điều nhà văn phải ý thức hơn để hết sức tránh. Nó làm cho văn chương thiếu đi sự giàu có của sắc điệu.
Song dù có vậy, Thuỵ Anh là một giá trị đáng chú ý để hy vọng, khi chỉ hơn một năm, chị đã nhanh chóng tự khắc hoạ một khuôn mặt văn chương không lẫn vào ai, khuôn mặt đôn hậu và cười rất tươi mỗi lần bắt gặp. Những nhược điểm mà tôi nêu lên là thủ pháp, kĩ năng viết. Điều này khắc phục không khó và tôi tin là tự chị sẽ nhanh chóng nhìn ra  để tự hoàn thiện
Vĩ thanh
Trong báo cáo của ông Châu Hồng Thuỷ, chủ tịch Hội văn học nghệ thuật Liên bang Nga tại Hội nghị Việt kiều lần thứ nhất vừa qua có đoạn nói rằng, văn xuôi người Việt tại Nga mờ nhạt hơn lĩnh vực thi ca. Sự xuất hiện của Thuỵ Anh trong hơn một năm qua ở đời sống văn học trong nước, chứng tỏ sự nhận xét của Châu Hồng Thuỷ chỉ là sự đánh giá của quá khứ. Tôi tin rằng, tại nước Nga với ảnh hưởng của một nền văn học Nga vĩ đại và hết sức nhân ái, với hàng vạn người Việt đang bận rộn với mưu sống, còn nhiều Thuỵ Anh tiềm ẩn sẽ xuất hiện.
                                                                                             Hà Nội- Tháng 12.2009
Chú thích :
1-Theo Thuỵ Anh cho biết, nguyên tác tựa đề  là: LUSIA, khi gửi đến Văn nghệ, biên tập đổi thành Vĩnh biệt Lusia, tôi thấy tên cũ đúng hơn. Tựa Vĩnh biệt Lusia ngay từ đầu đã lộ câu chuyện là cách đặt tên thiếu tính toán cẩn trọng.
2-Những dòng in nghiêng là trích từ truyện ngắn Thuỵ Anh
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Cảm ơn các bác hihi. Bác Tường Thuỵ sao lại cho em lên siêu thị thế ạ? ^^
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 90 trang (892 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [87] [88] [89] [90]