Trang trong tổng số 90 trang (892 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [86] [87] [88] [89] [90] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tường Thụy

Hoa bim bim đã viết:
Có lẽ là thế đấy Vịt ơi
Không đánh lòng sao cứ rối bời
Chẳng thà xung trận cho quyết liệt
Còn hơn cứ lặng tiếng im hơi.
     Vắng quá cũng buồn, nhưng mọi người bận quá, ít hôm nữa đánh tiếp nhé Vịt cưng!
Tưởng bên ấy chạy rồi
Nên Bụi Trần tạm nghỉ
Nay Bìm bìm vào chơi
Thì quân ta tỉ thí.

Giao cho tướng Vịt anh chiến đấu với bìm bìm nhé. Khi nào viện binh địch kéo đến thì đã có các huynh ứng cứu. :))
Giá mà đừng lạc lá thư
Tôi đừng vụng dại, vần thơ đừng buồn


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Minh Bình

THỬ LÀM ĐÀN ÔNG

Hôm nay ngày tám tháng ba
Chị em phụ nữ thử là đàn ông
Tinh mơ đã quát tháo chồng
Nước đâu rữa mặt nếu không no đòn
Đi chợ mua cân giò ngon
Đừng quên mua hộp bia lon đưa mồi
Về nhanh chùi rữa song nồi
Đánh bóng cóc chén chè ngon pha vào
Rồi mau kho nấu chiên xào
Dọn ra mâm sẵn ta vào nhậu chơi
Áo quần tranh thủ giặt phơi
Đưa con đi học kẻo trời sắp mưa
Bao nhiêu là việc sướng chưa!
Không than một tiếng chắc vừa lòng em
Trở về ôi hỡi! nhìn xem
Tóc tai rủ rượi lèm nhèm: Dô dô!
Vỏ long chén bát nhấp nhô
Ôi dào! vứt đó bồng vô buồng nằm
Xoa dầu cạo gió đắp chăn
Nghe như trong cổ cằn nhằn chưa thôi
Đêm nay em vẫn chồng thôi...
Ngày mai trã hết- trọn đời vợ anh
Đêm nay vẫn đóng vai anh...
Bổng nghe mái tóc đang xanh trắng rồi
"Không thầy đố mày làm nên"
"Làm thầy mày không nên đố!"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thao huyen

Hôm nay gió lạnh lắm  Em vào nhà ngoại chơi    Bỗng bồi hồi thổn thức    Lo lắng cho học hành
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Minh Bình

@ ai đó:
Thơ ta ta đọc để ta nghe
Và để mua vui cho bạn bè
Nhiều lúc ngà say ta đốt sạch
Sáng ra tỉnh giấc ngẫn tò te

Thơ người... củng mới gáy te te...
Củng mới dạo quanh góc vĩa hè
Giày thủng dép mòn đem cóp nhặt
Bôi sơn xanh đỏ - hỏi để khoe?
"Không thầy đố mày làm nên"
"Làm thầy mày không nên đố!"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

Minh Bình đã viết:
@ ai đó:
Thơ ta ta đọc để ta nghe
Và để mua vui cho bạn bè
Nhiều lúc ngà say ta đốt sạch
Sáng ra tỉnh giấc ngẫn tò te

Thơ người... củng mới gáy te te...
Củng mới dạo quanh góc vĩa hè
Giày thủng dép mòn đem cóp nhặt
Bôi sơn xanh đỏ - hỏi để khoe?
Thơ người, người đọc để người nghe
Đốt rồi còn đâu để mà khoe
Lỡ say lỡ xỉn thì về ngủ
Nhớ đừng gân cổ quát lấy le...


Hi...đừng có say mà đốt nhà đấy nhé!
 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tường Thụy


Một "thời tôi sống" chưa qua
"Con sông quê" vẫn thiết tha tháng ngày
Cả đời tình bác thơ ngây
Mà đầu bác, vạn cơn say cúi chào.

14/11/2010

Mời các bạn vào nhận diện thành viên ạ
Giá mà đừng lạc lá thư
Tôi đừng vụng dại, vần thơ đừng buồn


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Baba Yaga

Lâu lắm mới thấy chủ quán họa chân rung mà lại chân rung của  nhà thơ,nhạc sỹ,nổi tiếng nữa chứ người này nếu viết tắt "hò văn ten" lại trùng với chủ quán  .Bà già này lấy nhẫn thần ra soi ngay được chân rung là N T T
Trong một thoáng cổng thần tiên vừa khép
Phù thủy già trong dáng vóc Thiên Nga
Úmbala...bala
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tường Thụy

Baba Yaga: Mãi gần đây mới biết thím đổi nick, làm anh cứ ngơ ngác hỏi cô em dạo này đi đâu.
Rồi có lần trông thấy trên yahoo vội vã chào nhưng lại thấy lặng lẽ biến mất. Khiếp, kiêu thế.
Giá mà đừng lạc lá thư
Tôi đừng vụng dại, vần thơ đừng buồn


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tường Thụy

Lang thang trên net, thấy có bài viết về sếp Hoa Xuyên Tuyết, mình mang về đây để khoe sếp mình tí: :D

Thuỵ Anh - nhánh bạch dương bên trời ký ức (07/05/2011)


Có rất nhiều danh xưng mà chị đang sở hữu và hướng tới, từ nhà thơ, nhà văn, dịch giả, tiến sĩ… khiến mọi người không biết nên gọi chị là gì cho đúng, bởi với vai trò nào Thuỵ Anh cũng đầy tâm huyết.

Cơn bão khắc nghiệt đã đổ lên vai cô bé Việt Nam nhỏ nhắn vào một chiều mùa đông nước Nga u uẩn với gam màu xám. Năm ấy cô vừa 18 tuổi. Gần 20 năm sống và học tập tại Nga, cô đã lớn lên cùng nỗi mất mát, tự vun đắp từ những trải nghiệm để đứng lên sắp xếp, quy hoạch cuộc đời mình, đấu tranh với sự định đoạt của hai từ số phận. Ít ai nghĩ đó chính là câu chuyện cuộc đời của Tiến sĩ - nhà văn Thuỵ Anh. Mới chính thức xông đất làng văn Việt hơn hai năm từ khi về nước, nhưng những gì Thuỵ Anh đã và đang làm thật đáng trân trọng.

Cô gái nhỏ vượt qua cơn bão lớn

http://www.upnhanh.sieuthinhanh.com/tmpimages/images/sieuthiNHANH2011050712618otcwmtyzow24927_2.jpeg

Năm Thuỵ Anh 17 tuổi, bố chị khi ấy mới được bổ nhiệm là Tùy viên quân sự làm việc tại Đại sứ quán Việt Nam tại Liên Bang Nga đã quyết định đưa cả gia đình sang Nga trong nhiệm kỳ công tác. Cô bé mới lớn vừa rời ghế phổ thông lên đường đến một đất nước xa lạ với niềm tin lớn lao và tình yêu thương dành cho người cha cùng dự định thi vào Trường Đại học Sư phạm tổng hợp Matxcơva.

Nhưng khi gia đình vừa đặt chân đến nước Nga được 2 tháng thì bố chị đột ngột mất vì trọng bệnh, bỏ lại ba mẹ con trên đất khách. Hôm ấy là một ngày tuyết rơi trắng trời Matxcơva. Sự việc quá đột ngột. Ba mẹ con bơ vơ giữa bốn bề tuyết trắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không tin đó là sự thật. Cú sốc quá lớn đổ lên vai người phụ nữ mất chồng, lên vai cô bé mới lớn.

Đó là biến cố lớn nhất mà Thụy Anh từng trải qua, cho đến bây giờ, 20 năm đã trôi qua nhưng mỗi khi bất giác nhắc đến khoảng thời gian ấy chị vẫn muốn trào nước mắt. Chị muốn khóc, bởi những năm tháng đó chị đã không được khóc, không cho phép mình được khóc. Tôi cứ hình dung đến hình ảnh một cô bé với đôi mắt tròn xoe đầy bỡ ngỡ, hoang mang, bỗng dưng mồ côi cha, bơ vơ giữa xứ người 20 năm trước. Có lẽ phải rất lâu, rất lâu sau đó Thuỵ Anh mới quen được với sự mất mát đó để bươn chải với sự khắc nghiệt của cuộc sống du học nơi xứ tuyết.

Sau khi bố mất, Thuỵ Anh từng muốn bỏ ngang con đường học tập để đi làm giúp mẹ, nhưng nhớ đến ánh mắt của bố, những lời căn dặn của bố, chị lại gắng gỏi bước tiếp. Trước lúc đi xa, bố đã nhìn vào mắt chị bảo: “Con không được bỏ học nhé”. Câu nói ấy đã cho chị thêm nghị lực để bươn chải với cuộc sống và bước tiếp con đường học tập.

Quyết định sẽ tiếp tục đi học của chị, quyết định sẽ tiếp tục ở lại cho các con học tập tại nước Nga sau khi chồng mất của mẹ chị đã biến Thuỵ Anh thành một con người khác. Chị đã phải làm quen và đối mặt với cuộc sống sớm hơn chúng bạn, như một cái cây độc lập trước gió, tự mình phải cứng cáp lên để chống chọi với bão giông. Ít ai nghĩ một cô gái luôn ngơ ngác trước mọi sự, luôn tròn xoe mắt ngạc nhiên trước cuộc đời lại từng làm những công việc rất xa lạ với văn chương và lĩnh vực giáo dục mà mình theo học ở một nơi xa lạ với quê hương. Ở Nga, có thời gian Thuỵ Anh thuê trang trại trồng bí, trồng rau bán kiếm tiền. Công việc phát triển tốt nhưng chị đã vấp phải sự cạnh tranh không lành mạnh và những “quy luật đen” của việc làm ăn nơi đất khách mà bất kỳ ai tham gia vào guồng quay ấy đều phải tuân thủ, nó đã khiến chị phải đối mặt với không ít tình huống hiểm nguy. Thời sinh viên chị cũng từng theo chúng bạn mang USD thuê từ Mát (Moscow) đi các thành phố khác để lấy tiền công, một việc làm có tính rủi ro khá cao của người Việt trên đất Nga. Tết đến, thay vì sum họp đón xuân thì ba mẹ con nhận việc gói bánh chưng bán kiếm lời. Phụ mẹ rửa lá, gói bánh, luộc bánh xong chị mang bánh đứng dưới trời đông tuyết trắng bán cho người Việt ở Nga đón Tết truyền thống của dân tộc. Công việc quá vất vả và xa lạ, chị còn không dám cất lời rao, những người cùng bán hàng nhìn cô bé run cầm cập vì lạnh đã thương tình cất lời rao bánh hộ.

Ngày ấy mẹ Thụy Anh sang Nga với tư cách phu nhân, khi bố chị mất thì Đại sứ quán tạo điều kiện cho làm chân tạp vụ, chuyên quét dọn tòa đại sứ để tiếp tục được ở lại. Còn thi hài của bố chị được hỏa táng và để ở một căn phòng trong Đại sứ quán, cùng những bình tro táng khác chưa có người nhận. Cô bé Thụy Anh phụ mẹ quét rác và ngày ngày vào căn phòng có những bình tro táng quét dọn, thắp hương cho bình tro của bố mình. Rồi mọi thứ cũng dần ổn định hơn, mẹ chị được phân công làm thường trực Đại sứ quán, còn Thụy Anh vẫn tiếp tục vừa học vừa làm. Cuộc sống với những bộn bề lo toan khắc nghiệt đã cuốn ba mẹ con vào guồng quay của nó. Năm tháng qua đi, tóc mẹ chị bạc đi nhiều, gương mặt thêm những nếp nhăn khắc khổ, chị cũng trưởng thành hơn, cậu em trai cũng lớn, thêm chững chạc vững vàng. Một ngày, nhìn lại những mất mát, đau khổ, những yêu ghét, si mê dại dột, chị bỗng giật mình nhận ra giá trị của thời gian, từ khi nào chị đã yêu đến nghẹn lòng những đường phố, làng mạc, những con người trên đất nước này… Tất cả đã trở thành một phần cuộc sống, đã trở thành máu thịt của chị.

Bước qua thời… “Nga ngố”

http://www.upnhanh.sieuthinhanh.com/tmpimages/images/sieuthiNHANH2011050712618ztu1otfimw24156.jpeg

Những năm tháng trên đất nước Nga, Thuỵ Anh, như nhiều du học sinh khác, bị ám ảnh mạnh mẽ bởi thiên nhiên hùng tráng của nước Nga. Ám ảnh bởi những hàng bạch dương đứng thẳng vươn cao đầy cốt cách. Ám ảnh bởi nỗi nhớ về thành phố Saint Petersburg với những cây cầu hàng trăm năm tạc vào chân trời, vào những dòng sông trên xứ bạch dương, bởi những đêm trắng hoang hoải... Tất cả đã đi vào và ở lại với ký ức của chị như một phần cuộc sống. Sau này Thuỵ Anh đã có những bài viết đầy cảm xúc về cây bạch dương ở nước Nga, về những đêm trắng Saint Petersburg, về những ngôi nhà gỗ nhuốm màu thời gian... Chị yêu đến nghẹn ngào từ những hàng rào xiêu vẹo, những căn nhà xập xệ, những màu xám thê lương trong gió tuyết… Chị nhận thấy sự lộng lẫy của thiên nhiên nước Nga chính là từ những gì giản dị nhất, đó không phải là sự sắp xếp ngăn nắp chỉn chu thanh bình của thiên nhiên châu Âu, mà là sự phóng khoáng đầy bất trắc nhưng lại thân thuộc đến nhói lòng với những ai từng gắn bó. Điều bạn đọc cảm nhận sâu sắc nhất qua những trang viết của Thụy Anh, kể cả báo chí hay văn học chính là sự hồn hậu, tinh tế trong từng câu chữ.

Trải nghiệm thực tế có phần hà khắc của bản thân đã thành tư liệu sinh động cho những trang văn của Thụy Anh sau này. Nhưng dù đối mặt với một cuộc sống khắc nghiệt thì hơi thở đời sống xuất hiện trong văn Thuỵ Anh vẫn trong trẻo và tràn ngập lòng nhân ái. Chị vẫn giữ được một tấm lòng tinh khôi trước trang viết, thể hiện một tâm hồn rộng mở trước cuộc đời. Thiên nhiên, cây cỏ và loài vật luôn xuất hiện trong văn Thuỵ Anh ở những góc độ ít người khai thác và khai thác thành công. Những truyện ngắn của chị thường mang những cái tên rất gần gũi, từ Nắng chiều, Gió trắng, Tuyết ấm, đến Vĩnh biệt Lusia (Lusia là tên một con chó), Cây cải Tashkent… Liên tục trong hai năm 2008, 2009, truyện ngắn của Thuỵ Anh được tuyển chọn vào top 10 truyện ngắn hay trong năm của Báo Văn Nghệ.

Bên cạnh việc xuất hiện tích cực trong lĩnh vực sáng tác, có một lĩnh vực nữa mà chị hoạt động rất sôi nổi. Đó là thúc đẩy sự tương tác giữa văn học và giáo dục, văn học và đời sống. Dự án “Đọc sách cùng con” mà chị khởi xướng đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của đông đảo các bậc phụ huynh quan tâm đến việc chọn lọc đầu vào tri thức cho con em. Bên cạnh đó chị cũng tham gia giảng dạy ở một số trường phổ thông ở Hà Nội với môn học nâng cao kỹ năng sống cho học sinh. Thời gian về nước chưa lâu nhưng Thuỵ Anh đã làm được nhiều việc đáng nể. Bên trong người phụ nữ ẩn chứa sự năng động chìm dưới tầng sâu. Tiếp tục với sở trường báo chí từ thời còn ở Nga, Thuỵ Anh vẫn đều đặn viết bài về lĩnh vực văn hoá, giáo dục thể hiện quan điểm của mình trước các vấn đề, sự kiện thế giới và trong nước. Hiện tại chị đang dồn tâm huyết dự án sách thiếu nhi. Năm 2010 Alpha Books đã phát hành hơn mười đầu sách thiếu nhi của Thụy Anh và đang tiếp tục đặt hàng chị với mảng sách này. Những công việc khác nhau luôn được thực hiện đan xen đã biến Thuỵ Anh thành một con người đa chiều để rồi cảm giác như thời gian với chị bao nhiêu cũng không đủ.

Thuỵ Anh cũng là người hoạt động tích cực trong việc truyền bá văn hoá Nga và việc dịch văn học Nga sang tiếng Việt. Trong cuộc gặp các du học sinh Việt Nam tại Hà Nội cuối năm 2010, chị cũng là người đề nghị Tổng thống Nga Medvedev về việc nên có quỹ hỗ trợ dịch thuật Văn học Nga trong khuôn khổ các dự án phát triển văn hoá Nga tại Việt Nam. Sau đó không lâu, khi Tổng thống Nga về nước, trong cuộc trao giải cho dịch giả Thúy Toàn của Việt Nam, ông đã công bố thành lập quỹ này.

Nếu bạn có một cái hẹn với Thuỵ Anh sẽ biết ngay chị là một người bận rộn và có phần đãng trí. Và nếu như chị có lỡ quên hoặc đến trễ vì… lạc đường thì cũng đừng vội nghĩ khác đi về chị. Sự bận rộn của Thuỵ Anh ngoài lý do công việc thì còn một lý do khác không kém phần quan trọng, đó chính là thời gian gần 20 năm sống trên đất nước Nga đã khiến chị khi trở về có phần… “Nga ngố”. Chị cần một khoảng thời gian dành cho việc làm quen với một không gian sống mới, dù không gian ấy chính là quê hương của chị, đã gắn bó với chị từ thời thơ bé. Và chị đang bước qua thời gian ấy để xây dựng hình ảnh một Thụy Anh năng động về mặt hình thức và cố gắng… đúng hẹn hơn.

Nhánh bạch dương và cây ngải ngọt

Thuỵ Anh tốt nghiệp Đại học Sư phạm Matxcơva năm 1997. Chị đã bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ ngành Giáo dục học. Năm 2008, chị về nước làm việc.

Ngoài hoạt động văn học, Thuỵ Anh còn tích cực trong việc phát triển văn hoá đọc. Hiện chị là Chủ nhiệm Câu lạc bộ “Đọc sách cùng con” hỗ trợ các bậc phụ huynh trong việc lựa chọn sản phẩm đọc cho con em mình. Thuỵ Anh là tác giả các tập sách: Gió trắng (Tập truyện ngắn, NXB Văn học 2010); Olga Berggoltz của tôi (Thơ dịch – NXB Trẻ 2010) và là chủ biên của nhiều bộ sách thiếu nhi. Năm 2009 Thuỵ Anh đoạt giải 3 cuộc thi truyện ngắn Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội 2008-2009.


“Olga Berggoltz của tôi” là cuốn sách mới nhất đánh dấu lối rẽ sang dịch thuật của Thuỵ Anh cuối năm 2010. Nhìn cuốn sách do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành có lẽ những người làm thơ đều thèm có một tập thơ sang trọng như thế. Ở đó thi ca được tôn vinh xứng đáng. “Cá tính chìm” của Thuỵ Anh cũng được thể hiện ở nhan đề của tập sách. Tại sao lại là Olga Berggoltz của tôi, chị giải thích đơn giản trong tập sách, đó là “Olga Berggoltz dưới góc nhìn của tôi, theo cách cảm của tôi”. Đó cũng là một cách ứng xử khéo léo để tránh “đụng độ” với bản dịch của các bậc tiền bối uy tín, đã thành danh. Nếu đọc hết những thông tin trong tập sách này sẽ thấy công sức lao động của dịch giả hiển hiện trên từng trang giấy. Vượt qua vai trò dịch giả, Thuỵ Anh dường như đã đồng hành cùng cuộc đời nhiều sóng gió và bất hạnh của nữ thi sĩ Nga. Bằng cách riêng của mình, chị đã đưa độc giả đến với những trang đời của Olga Berggoltz đằng sau những trang thơ rung động của một tác giả đã được bạn đọc Việt Nam nhiều thế hệ biết đến. Bằng cách riêng của mình, Thuỵ Anh đã dẫn dắt bạn yêu thơ và công chúng tiếp cận để có một cái nhìn xuyên suốt, trọn vẹn về một tác giả lớn. Trong tập sách, nữ thi sĩ nổi tiếng của nước Nga được Thuỵ Anh gọi là “cây ngải đắng của nền thi ca Xô Viết”. Cũng với hình ảnh ấy, với những gì Thuỵ Anh đang làm, đang có, có thể gọi chị là một “cây ngải ngọt”, một cây ngải ngọt bận rộn.

Trước khi rời nước Nga trở về Việt Nam, Thuỵ Anh đã gặp gỡ một số tác giả văn học Nga và những người có liên quan để xin phép, hoàn thiện thủ tục dịch một số tác phẩm văn học Nga ra tiếng Việt. Và giờ đây, chị đang bắt tay vào dịch những cuốn sách này, trong đó Olga Berggoltz của tôi là một sự khai mở đậm nét.

Suốt những trang thơ trong tập Olga Berggoltz của tôi là hình ảnh cây bạch dương làm nền. Đó là loài cây thân thuộc gắn bó với hình ảnh nước Nga và cũng để lại trong Thuỵ Anh nhiều ám ảnh. Bỏ qua một “cây ngải ngọt” ở bề mặt, không hiểu sao tôi lại cứ liên tưởng một Thuỵ Anh của chiều sâu với hình ảnh cây bạch dương của nước Nga nơi chị đã có những năm tháng dài gắn bó. Có lẽ nên gọi chị là một nhánh bạch dương thì đúng hơn, một nhánh bạch dương run rẩy dịu dàng. Sự run rẩy đầy nữ tính, tiềm tàng một sức mạnh. Sức mạnh ấy được tích tụ từ lòng nhân hậu, cũng là điểm gặp giữa chị và thiên nhiên, con người Nga. Và đó cũng là con đường để chị đến với chữ nghĩa. Với văn chương, Thuỵ Anh đã khơi đúng mạch ngầm ấy trong mình và bây giờ nó đang cần mẫn chảy róc rách đêm ngày để mang về những thành quả nho nhỏ, đều đặn nhưng không phải là không nhìn thấy được, không được mọi người thừa nhận. Một cái tên Thuỵ Anh đã đến và ở lại trong lòng bạn viết, bạn đọc nơi quê hương mà chị đã lựa chọn trở về mang theo hình ảnh nhánh bạch dương của nước Nga run rẩy dịu dàng bên trời ký ức, trước những buồn vui giông gió của cuộc đời.

Dương Tử Thành

(Evan.VnExpress)
Giá mà đừng lạc lá thư
Tôi đừng vụng dại, vần thơ đừng buồn


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

haanh8354

Em cũng xin được té nước theo mưa!

Đọc THỤY ANH ngoài giới hạn Topten và giải thưởng
http://images.yume.vn/buzz/20110505/th%E1%BB%A5y%20anh.jpg
Nước Nga luôn để lại những ký ức sâu đậm trong Thuỵ Anh. Ảnh: Xuân Thủy.

Cuộc thi truyện ngắn Văn Nghệ Quân Đội kết thúc, tác giả Thuỵ Anh chỉ đoạt giải ba. Trong cuộc thi này hai truyện ngắn Lusia và Cây cải Tashkent lại „bay“ tới báo Văn nghệ và rơi vào Topten hai năm  do Văn Nghệ tuyển chọn. Thật là đáng tiếc. Nói chung văn xuôi Thuỵ Anh không có nhân vật xấu để người đọc căm ghét. Dù ở bất cứ trạng thái sống nào, các nhân vật dẫu có dị tật bản năng hay dị tật sinh ra từ hoàn cảnh sống đều đáng thương, thậm chí có cả nét đáng yêu, như người dượng ở truyện cây cải cố gắng xoay chuyển, năng động kiếm tiền cho vợ con chả đáng yêu sao? Cuộc sống  ở xứ người, cái ác của đồng loại, thậm chí của chính đồng bào mình không thiếu, tác giả cũng không né tránh nó, khi phản ánh điều ấy vào tác phẩm. Như chi tiết bọn Mafia Việt ở Cây cải Tashkent…Song ở Thuỵ Anh, hình như đào xới cái ác không phải chủ đích của chị (cũng là của nhiều nhà văn khác hiện nay). Các câu chuyện ở văn xuôi Thuỵ Anh, từ đoản văn tới các sáng tác dầy dặn ở cấp độ cao hơn, dầy công hơn, đều cố gắng đánh thức tính thiện của con người. Đọc Thuỵ Anh xong, dù có man mác buồn, người đọc vẫn thấy không quá bi quan.

Đọc Thuỵ Anh

NGUYỄN VĂN THỌ

Năm ngoái, Tết xong, nhiều người mới có thời gian đọc Top 10 truyện ngắn hay trong năm do báo Văn Nghệ bình chọn. Bắt gặp truyện Lusia(1) khá ấn tượng của Thuỵ Anh - một bút hiệu lạ hoắc,  nhiều bạn đọc tò mỏ hỏi tác giả này là ai?
Thực ra, tôi cũng mới làm quen với Thuỵ Anh trước đó, hơn một năm nay, các bài viết ngăn ngắn, tạp văn hay bút kí lẫn lộn và thơ trên Người bạn đường (Website của Hội văn học nghệ thuật người Việt ở Liên bang Nga), trên Thi viện. Thơ thì miễn bình, vì tôi là người ngoại đạo. Tôi chú ý tới đoản văn, tản bút của Thuỵ Anh, vì dù ngắn, hoặc rất ngắn, bao giờ cũng “có chuyện“. Với nhiều chi tiết trải nghiệm cảm động, tác giả làm bạn đọc phải ngẫm ngợi. Đoản văn Tình yêu người điên rất gần một văn bản truyện cực ngắn. Tiếc là, những đoản văn tương tự như thế, tác giả chưa có ý thức, cho cảm xúc lắng xuống, đắp thêm da thịt, biến nó thành một văn bản hoàn thiện hơn, để cùng là một công mài nó sáng lên, xếp vào tầng nấc cao hơn.

Lusia không phải truyện đầu tiên của Thuỵ Anh in ở Việt Nam. Trước đó, chị đã có vài truyện dự thi trên Tạp chí Văn nghệ quân đội, song lực hút của số Tết topten Văn nghệ, lạ thay, lại làm gương mặt Thụy Anh hiện ra sáng rỡ hơn. Lấp lánh!  Trước tiên xin nói về Lusia(1), câu chuyện về con chó nòi Kavkaz sống với một gia đình Việt ở Nga. Một gia đình tha hương, những mảnh đời tan vỡ dính vào nhau. Cha dượng của Yến- người kể chuyện - mua con chó Lusia về canh trang trại trồng rau, song con cô gái  lại gắn bó, yêu quý nó. Lusia đánh nhau với mafia Việt bênh vực chủ, bị thương nặng, Lusia bị bán đi cho một chủ trại ở vùng quê nào đó nuôi Lusia, hay không phải như vậy…câu chuyện kết mở, với sự xuống dòng, nốt nhấn man mát buồn:
“Lusia, / Ô ô ô ô/ Lusia…”
Tôi lẩm bẩm hát theo, mỉm cười nhìn thấy dáng to lớn lồng lộng của Lusia qua hàng nước mắt.(2)

Cốt chuyện rất đơn giản, không thắt mở nút đột ngột. Với Lusia của Thuỵ Anh, trước  hết bạn đọc thấy được hiện thực của cuộc kiếm sống không giản đơn, thậm chí lầm than của người Việt ở nước ngoài. Gia đình trồng rau ở Nga cũng như gia đình buôn bán quần áo tại Đức, họ không chỉ chống lại sự khắc nghiệt của thiên nhiên, phải vật lộn kiếm miếng cơm manh áo, mà phải đối phó với cái ác, từ bản thân mình và hơn nữa từ ngay chính đồng bào của mình. Người chú dượng - tuy không là người xấu, thực ra chỉ đáng thương, thậm chí có nét đáng yêu - do đời sống bức bách, nên hết sức thực dụng. Loại người nhan nhản hôm nay, chỉ biết có lợi hay không có lợi, không nhận ra cái cao cả đẹp đẽ xung quanh, trong đời sống của họ. Trong truyện ngắn này, người chú dượng đã ứng xử với Lusia như với một phương tiện, trong khi mà con chó lại hết sức trung thành và xả thân vì những kẻ nuôi nó. Ở đây, tác giả đặt các nhân vật cạnh nhau, người và chó ngang hàng với nhau mà vẫn không gây phản cảm, dù theo thói thường, do có những nét văn hoá khác biệt so với các sắc tộc Châu Âu, người Việt có cách nhìn nhận khác hơn. Sự xếp đặt ấy làm nhoà đi ranh giới người và vật, không gây phản cảm cho người Việt, nhờ Lusia được chuẩn bị xây dựng lớp lang nhân vật, gây thiện cảm cho bạn đọc, để tới khi họ chợt nhận ra có một tâm hồn ở con vật - chó Lusia – và điều ấy vẫn được chấp nhận tự nhiên. “Tính nhân văn hợp lí“ tìm thấy ở súc vật, không phải là súc vật hơn người, mà từ tập tính vật. Trong truyện ngắn này tác giả dùng chính tâm hồn người, cô gái kể chuyện, với cái nhìn sự đời, sự kiện trong sáng đẹp đẽ để làm cho tâm hồn Lusia hiện ra có lí. Đây là một vấn đề trong thi pháp văn xuôi nói chung và truyện ngắn nói riêng, một vấn đề hết sức kinh điển và ở chỗ này ngòi bút Thuỵ Anh đã tỏ ra nhuần nhuyễn.

Lusia xứng đáng được đặt vào Topten Báo Văn nghệ Tết năm 2008, không chỉ ở tư tưởng, ở tính nhân văn của chuyện, mà còn nhờ ở văn phong và bút pháp. Lusia được tạo nên bởi nhiều đoạn văn sống động, tả người, tả vật và tả cảnh.
Tả chó: toàn thân trắng muốt, to lớn như một con gấu vùng Bắc Cực. Mặt nó hiền và ngây thơ kỳ lạ, chẳng khớp với dáng vóc kỳ vĩ của nó. Tôi nhớ mãi hình dáng đẹp lồng lộng của Lusia khi lao từ xa, trên đồng cỏ vàng xanh điểm đầy hoa cúc kim trắng và oải hương tím xanh, dưới ánh nắng chiều hắt rực ửng hồng một góc trời. Và : Mắt Lusia lấp lánh, hình như vui, hình như hạnh phúc lắm. Nó rít lên nho nhỏ, dúi cái mõm ướt rượt vào mặt tôi. Cô nàng Lusia của tôi.
Có thể khẳng định, nếu tác giả không trải nghiệm qua đời sống lâu năm tại Nga, không quan sát kĩ càng cuộc sống khắc nghiệt cuồn cuộn ở Nga với đồng bào của mình, thì không thể dựng được những chi tiết sống, nhiều hồn dáng. Văn phong Thuỵ Anh trong Lusia điềm tĩnh, quan sát tinh tế, không mầu mè. Không giả, ví dụ:
…Đến giờ, tôi chỉ còn nhớ dáng cha ngồi im lìm bên bàn nước có miếng vải giải bàn bị cháy mép do tàn điếu cày của cha sém vào…
Nhiều câu văn như thế ở Lusia, chắc nịch! Nó dứt khoát không phải thứ văn mực tím như lời giới thiệu ở đầu cuốn sách Topten Văn nghệ 2008 (Nhã Nam ấn hành sau đó).

Truyện ngắn Cây cải Tashkent là truyện ngắn tôi thích nhất. Câu chuyện kể về các nhân vật người bản xứ, một cô gái Ukraina và hai chàng trốn lính, nhân vật chính Andrei cùng cô gái Ukraina, được tác giả cho chạy xoay quanh cái vườn rau của một người Việt, cũng vì mưu sống mà tha hương trong thân phận làm thuê. Lấy bối cảnh Liên bang Xô Viết tan rã, nước Nga sau biến loạn, cuộc chiến tranh cục bộ vùng Tiểu Á cuốn vào con người ta, nhiều dân tộc và lớp trẻ vào guồng quay tàn nhẫn của nó. Cây cải Tashkent trở thành kì dị, vì những chi tiết  bất ngờ: Cô gái Ukraina chôn lông chim cạnh cây cải, vì phải ăn lén thịt loài chim mà dân tộc cô cũng như dân Châu Âu nói chung, rơi vào thảm cảnh mới phải ăn; cậu trốn lính mồ côi, anh bộ đội Andrei thì lấy nước mì tưới vào đó. Tác giả lấy ngôi thứ nhất: tôi, thản nhiên kể chuyện, không một lời cảm thán. Các tình huống cứ  tự nhiên chạy trong tuyến truyện, giống như cuộc sống vốn thế. Sự dị dạng của cây cải qua hai chi tiết không bình thường làm người ta nhức nhối. Nhức nhối như khi tác giả cho nhân vật tôi lại bắt gặp một ai đó, na ná như anh lính trẻ trốn lính, nay lại bị bắt vào lực lượng vũ trang, bị đói và… có thể chết. Sự quái dạng của cây cải, như một biểu tượng, là sự quái thai mang tính biến nếu biến loạn, chiến tranh, sẽ đẩy con người có những hành vi khác biệt với nhận thức hay văn hoá truyền thống (đói khổ phải ăn cả thịt chim câu, và vùi chôn tuổi xanh ở chiến tranh, phải tọng vào dạ dầy thứ mì ăn liền - tất không ngon thơm như bánh mì Nga và phó mát hoặc trứng cá hồi). Sự bất thường của đời sống, hệ quả là có cây cải dị thường, là sản phẩm tất yếu của xã hội không bình thường, không nên có. Ở đây, với chi tiết bình dị, thái độ của tác giả được xác định, dù là dưới cái tôi, nhân vật mang tâm thế của người Việt tha hương. Cây cải Tashkent mang tính triết luận sâu sắc, nhưng lại biểu hiện bằng vỏ bọc ngôn ngữ văn học tinh tế, kín đáo nhẹ nhàng, không lên gân, đạt tính thẩm mĩ cao. Thuỵ Anh phát biểu một vấn đề hết sức phức tạp, lớn lao của con người bằng lời giản dị!
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”(Trịnh Công Sơn)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 90 trang (892 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [86] [87] [88] [89] [90] ›Trang sau »Trang cuối