LY BIỆT.
Buồn ngàn năm dồn lại một đêm nay
Hồn lãng khách lẽ loi trong trần thế
Chén yêu đương rót chưa đầy đã vơi,
Chuốc thật say cho mắt quên giọt lệ!
Hõi lòng rằng sao tình lắm tái tê?
Vẫn gần bên sao ngày càng xa cách...
Hõi người rằng: "có phải lỗi nơi anh ?"
Nhưng người bảo: " bởi duyên mềm phận mỏng,
Bởi chúng mình chẳng nhìn về một phương,
Đến ngày mai anh về khung trời khác,
Lầu đơn côi trông bóng hạc xa xăm *****
Chỉ vậy thôi, cũng làm em lo sợ
Anh! anh ơi! nếu muôn vàn cách trở
Duyên nợ này có còn mãi không anh?
...Thôi! từ nay đôi ta dứt đoạn tình
Cho mai sau sẽ không khổ đời nhau..."
Và đêm nay trăng rụng trước hiên nhà,
Mảnh gầy guộc soi soi người lãng khách
Hơi sương lạnh vương vương vào khóe mắt,
Buồn ngàn năm-một dây phút chia ly!
*****lấy ý từ : "Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?-mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ"
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên...