Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [48] [49] [50] [51] [52] [53] [54] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

dangthuoc

Tôi với anh vừa là đồng chí vừa là anh em , đã cùng nhau chung một chiến hào , của một thời Quảng Trị , một chuỗi ngày đầy máu và nước mắt trong chiến dịch 81 ngày đêm mùa hè đỏ lửa năm 1972  , sau ngày 30 - 4 - 1975 đất nước thống nhất tôi và anh mỗi người một ngả , trở về với gia đình quê hương nơi chôn rau cắt rốn , anh về với mảnh đất Quỳnh Lập -Quỳnh Lưu xứ Nghệ , tôi về với đất Cảng Hải Phòng , anh về sống bằng hai bàn tay vẫn còn nguyên mùi thuốc súng những vết thương , những trận ốm nặng , hoàn cảnh gia đình thêm nhiều điều éo le đến nghiệt ngã buồn bã , bố mẹ sinh được 5 chỉ còn 3 người  tuổi bố mẹ già rồi lần lượt qua đời , người em trai kế thì bị chết do bão gió trên biển trong khi đang đánh cá, cô em út thì vào Lâm Đồng làm cô giáo rồi lấy chồng ở đó , chị Trịnh Thi Thanh người mà anh yêu mến nhất trong thời gian anh ngồi ghế Trường Đại Học Sư Phạm 1 Hà Nội, chị theo anh về  quê Quỳnh Lưu làm nghề thợ cơ khí trong một xí nghiệp rồi chị về hưu non cùng sinh sống với anh , với một múc đích vì tương lai hạnh phúc sinh con , thế nhưng sự nghiệt ngã luôn theo bám anh để rồi mới phát hiện ra là anh vô sinh do chất độc màu da cam độc ác của kẻ thù , anh chị biết mình là vậy đã động viên nhau sống tốt hơn yêu đẹp hơn để bù đắp cho thiệt thòi mà chẳng biết chia sẻ cùng ai , mỗi buồn day dứt trong anh có những lúc anh thốt lên kêu trời, có những lúc anh thả hồn mình lang thang vào tín ngưỡng tâm linh và anh tự nhủ hay là mình giết nhiếu địch quá nên họ oán , rồi anh đi cầu nguyện trước cửa Phật cửa Thánh của nhièu nơi xin rửa tội , cuối cùng cũng chẳng mang lại niềm vui cho anh chị , phút chót về niềm hy vọng đã tắt , anh chị tìm đến việc xin con nuôi và rồi cả anh và chị quyết định xin con , Cháu Hoàng Thi Huyền con nuôi anh được xin về với một thể lực quá yếu vì bố mẹ đẻ cháu quá nghèo khổ đẻ ra mà không có gì nuôi con , xin về gột mãi thuốc men bồi bổ mãi rồi cháu cũng thành người , hiện tại cháu đã là cô giáo mầm non và sinh được 1 thằng cháu kháu khỉnh tinh nhanh . Anh là Hoàng quang Hình người có bàn tay tài hoa , hoạ nhạc thơ và ngoại ngữ , có bộ não trí tuệ thông minh có trái tim cách mạng của người xứ Nghệ , chiến đấu dũng cảm lập công xuất sắc trong trận đầu giải phóng Huyện Cam Lộ tỉnh Quảng Trị đầu năm 1972 một mình anh dùng súng đại liên tiêu diệt 1 trung đội địch dùng b40 bắn cháy 1 chiếc xe tăng địch dùng súng 12,8 ly trên xe tăng địch bắn cháy 1 máy bay trực thăng của địch và được tuyên dương khen thưởng , cuộc đời không phải lúc nào cũng bình yên , chỉ vì tính thẳng thắn cương nghị không chịu luồn cúi rồi dẫn đến phải tiếp nhận sự ích kỷ xấu xa của người có chức vụ quyền hạn trên anh . Anh đã phải viết lại cuốc đời và cuộc chiến bằng tự chuyện thơ " Đoạn Trường Phương Anh " sáng nay ngày 02.04.2013 tôi và anh tâm sự qua điện thoại xin phép anh và được anh đồng ý cho tôi chép lại ĐOẠN TRƯỜNG PHƯƠNG ANH xin phép được gửi vào trang thơ của tôi , Kính giới thiệu cùng các bạn thơ yêu mến !( xin trích giới thiệu một số bài trong tuyển tập "Đoạn Trường Phương Anh"
Cành xuân sắp sửa chuyển màu
Phần tư thế kỷ cũng hầu như xong
Ta đi ! Vô hạn nguồn mong
Chất cao chứa rộng ... ở trong tim này
Vẫn như cánh nhạn lạc bầy
Bâng khuâng trong chuỗi tháng ngày ly hương ...
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

THƯỞ THIẾU THỜI
tác giả , Phương Anh

Một đời sống trọn hay chăng ?
Biết thân chẳng được như bằng trong mơ

Dừng chân chớp thời cơ mà viết
Trải những dòng tha thiết buồn thương
Những ngày xa cách quê hương
Gửi trong sử ký bước đường anh đi

Ôi những lúc gian nguy trắc trở
Mẹ sót lòng sinh nở Phương Anh
Hà Nội ơi ! giữa đô thành
Mắt in một khoảng trời xanh vởn mờ...

Ai biết được thưở thơ ngày ấy
Để mà còn trông thấy hôm nay
Mẹ cha ngậm đắng nuốt cay
Chắt chiu nguồn sữa tháng ngày nuôi con

Như chim nhỏ véo von bờ dậu
Lớn lên rồi nó đậu cành cao
Chị xa em biết đâu nào
Ba anh em vẫn khát khao trông chờ

Đời chị cũng bơ vơ xa Mẹ
Mồ côi cha từ lúc bé đau thương
Rồi xa chị một con đường
Các em ở lại phố phường thành đô

Dòng huyết đỏ càng tô càng đỏ
Giọt máu đào... em nhớ chị thương
Trong lòng em Nguyễn Thi Phương
Đời đời tên chị, vẫn đương còn ngời

Rồi một buổi xa rời Hà Nội
Cảnh tươi vui anh vội lên đường
Cùng gia đình đến quê hương
Hà Đông đất Mẹ mến thương đây rồi

Và năm tháng gần trôi nơi đó
Tiếp cuộc đời cắt cỏ chăn trâu
Phố phường đông nhộn còn đâu ?
Mò cua bắt cá ruộng sâu đồng lầy

Được cắp sách từ đây cùng bạn
Tuổi thơ như chim nhạn theo bầy
Sớm chiều vui với hàng cây
Từng trang vở mới , tháng ngày bút nghiên

Rời sách vở đồng chiêm ruộng can
Với con trâu làm bạn sớm chiều
Ngày hè tôm cá đầy niêu
Gió vui vi thổi sáo diều bay xa

Đời đang nhộn tiếng ca tuổi trẻ
Bởi gia đình cha mẹ neo đơn
Ruộng đồng ngày tháng nuôi con
Thôi dành bỏ học để còn chăn trâu

Buồn thay cảnh ngồi câu con cá
Mặt hồ thu phao thả im lìm
Lững lờ trôi chiếc lông chim
Trời chiều buông phủ màn đêm hững hờ

" Thôi con ạ bây giờ còn khổ
Cùng gia đình đất tổ làng quê
Dù xa cũng cố mà về
Chôn rau cắt rốn chớ hề ly thân"

Lại cất bước xa dần quê Mẹ
Tìm đường xưa xứ Nghệ ra đi
Hỡi chăng một nhẽ bởi vì
Quê cha đất tổ mới về nương thân

Ai hiểu những gian truân uốn khúc
Dòng Hoàng Mai khi đục khi trong
Cuộc đời chỉ thấy long đong
Nghĩ con mà xót thay lòng mẹ cha

Tiền cũng hết cửa nhà chưa có
Nghĩ thâu đêm mắt đỏ lệ trào
Mẹ cha thấy cũng nghẹn ngào
Nhưng vui vì đã được vào quê hương

Nơi hăm mấy năm trường xa cách
Nay cha trông cửa lạch sóng dồn
Dầm chân cát mịn bãi cồn
Thoả thê năm tháng tâm hồn từ đây

Cha ơi ! Tuổi thơ ngây con bước
Trên quê hương sống nước mặn mà
Mẹ sinh năm chỉ còn ba
Giờ đây cùng với mẹ cha xây đời

Ngày đầu giữa đất trời Quỳnh Lập
Biển mênh mông xa tắp vỗ bờ
Quê hương ôi đẹp bài thơ
Tuổi xuân nay được bây giờ tới đây

Ôi đất nước những ngày thưở đó
Khác hôm nay tuổi nhỏ biết gì
Hai dòng lệ ướt hàng my
Trăm năm chắc lẽ chẳng khi nào mờ

Đời cực khổ bao giờ vui sướng
Ngoảnh mà trông cảnh tượng qua rồi
Con sông quê ... bãi cát bồi
Còn chăng cuộc sống như hồi năm xưa

Ai cất tiếng hò trưa mam mác
Tuổi thơ nghe tan tác cõi lòng
" À , ơ ...Nước chảy một dòng
Thuyền xa bến vẫn còn mong ngày về"

Ôi tha thiết lắng nghe trùi mến
Tiếng hò ai ? xao xuyến mênh mông
Giờ đây trên một dòng sông
Thuyền xa cặp bến mặn nồng quê hương.

(còn nữa)
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

tiếp theo
Mẹ cha già những đêm trường thức trắng
Nghĩ ngày mai dãi nắng dầm mưa
Kể làm chi những ngày xưa
Hỏi gì còn khổ...mà chưa được từng ?

Không cầm nổi lệ rưng khoé mắt
Mẹ cha xưa buôn vặt bán rong
Giờ đây lại tiếp ruộng đồng
Ăn không đủ miệng còn mong chi thừa

Cha Mẹ nào quản nắng mưa sớm tối
Giờ ra khơi lại vội xuống thuyền
Ở nhà Mẹ ngóng chợ phiên
Đem tôm cá bán, kiếm tiền nuôi con

Có những tháng héo hon số phận
Bởi những ngày lận đận khổ đau
Cha ốm trước mẹ ôm sau
Anh em chẳng khoẻ nhìn nhau lệ trào

Con ốm nặng ai nào thăm hỏi
Nghẹn lòng cha mẹ nói ... ai hay
Nỗi đau thương của tháng ngày
Tưởng rằng vĩnh biệt đất này con đi !

Các con nhỏ biết gì chuyện lớn
Cảnh nhà nghèo vay mượn nuôi thân
Ốm đau thể xác hao dần
Thầy ơi ! U hỡi ! ...mấy lần đã qua

Cũng thưở ấy xót xa ân hận
Dừng bút nghiên xa bạn nhớ trường...
Qua rồi nghĩ lại mà thương
Bốn năm tạm gác văn chương miệt mài

Tuổi thơ đã trôi hoài năm tháng
Đường học hành hai mảng trôi theo
Hay chăng hoàn cảnh nhà nghèo
Cho Phương Anh phải mang theo hận đời

Trông hòn đảo chơi vơi ngoài biển
Ngóng trời xa vỗ đến mai sau
Biển xanh biếc thẳm một màu
Ai hay nông cạn nơi đâu mà ngờ

Đời trẻ đã ven bờ cát trắng
Vùi thân mà chịu nắng sớm trưa
Hay là những buổi dầm mưa
Vừa câu cá biển lại vừa đi hôi

Quên sao được những hồi xưa dó
Buổi hết chiều mưa gió gian nguy
Chớp loè soi sáng đường đi
Nặng vai dỏ cá xá gì phong ba

Còn nhớ chứ anh Đã thương mến
Cảnh nhà nghèo tìm đến thân nhau
dìu tay dưới thảm mưa ngây
Nỗi niềm chia sẻ khổ đau chung tình

Bởi một mỗi gia đình cực khổ
Nên tuổi thơ đang độ trưởng thành
Theo cha mẹ chốn rừng xanh
Vẳng nghe tiếng sáo trong lành ngân xa

Sáo chen tiếng con gà báo thức
Sáo động lòng khơi giấc trẻ thơ
Ngỡ là tiếng sáo trong mơ
Gọi cha gọi mẹ ai ngờ gọi con

Dậy mà đi chèo non núi xước
Cơm lót lòng con bước theo cha
Bởi chưng nặng nghĩa tình nhà
Cho nên ... nghĩ cũng xót xa với đời

Trong đau khổ nụ cười hé nở
Sắm bút nghiên sách vở đến trường
Tắm mình trong nắng quê hương
Học hành theo bạn con đường mải mê

Trong năm tháng vọng về cuộc sống
Những ngày khi biển động sóng lừng
Thôi xuống biển lại lên rừng
Theo chân cha mẹ kiếm từng bữa ăn
(còn nữa)
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

Tiếp Theo
Tuy cuộc sống nhọc nhằn vất vả
Nhưng mẹ cha đều đã khoẻ hơn
Nặng tình cha thắm nghĩa con
Kết tình bè bạn nước non quê nhà

Sông gợn sóng bởi là gió thổi
Đời trẻ thơ chưa vội qua vòng
Những ngày tháng đã ước mong
Biết khi nào lại từ trong ra ngoài

Với bè bạn canh dài chưa nghỉ
Vui dưới trăng huyền bí sáng soi
Bạn đông tụ họp nô cười
Tình thân dệt giữa đất trời quê hương

Cha mẹ hết lòng thương con nhỏ
Đạp muôn vàn gian khó mà đi
Tháng năm cực khổ sá gì
Nuoi con khôn lớn cũng vì mai sau

Núi rừng xanh đổi màu thay lá
Một căn nhà vẫn chả khác xưa
Tuý lều phơi nắng chịu mưa
Thời gian trôi đã có thừa mươi xuân

Nhưng cuộc sống chưa phần thay đổi
Vẫn chôn lòng chiụnooix chua cay
Kiếp xưa...vẫn mảnh đát này
Lầm than đốn củi tháng ngày nuôi thân

Mỗi ngọn lá lằng non trên núi
Mỗi chùm giom trong bụi ven rừng
Mỗi cành hoa dẻ thơm lừng
Mỗi dòng suối mát đã từng thân quen

Mỗi mùa xuân hoa chen màu lá
Mỗi mùa hè ra rả ve kêu
Mỗi mùa thu những buổi chiều
Mỗi mùa đông.. biết bao nhiêu tình...

Hoàng giang nước chảy uốn mình
Lạch Cờn một bóng gia đình ven sông
Nhớn lên lòng hẹn với lòng
Nặng tình thương nhớ trên dòng quê hương

Thấm thoát những năm trường vất vả
Lòng Phương Anh rộn rã hẳn lên
Bạn bè lứa tuổi thanh niên
Bảy năm đèn sách , bút nghiên trọn rồi

Đứa chuẩn bị cuộc đời chuyên nghiệp
Đứa học hành lại tiếp văn chương
Đứa vui tình nguyện lên đường
Như chim đủ cánh mỗi phương chia bầy

Ôi tình bạn từ đây thân thiết
Nhưng chúng mình chỉ biết xa nhau
Những ngày đêm chẳng còn đâu
Nhưng còn đây mãi chiếc cầu ta đi !

Qua sông mỗi một khi sóng gió
Cùng chuyến đò xưa có thấu chăng ?
Hay thôi... chỉ biết cho rằng
" chờ xong bão tố.."Sông Hoàng hãy qua !

Chim khôn đã thiết tha cuộc sống
Dệt trong lòng giấc mộng quê hương
Sóng gào muôn lớp đại dương
Trời xa !.. chim gắng tìm đường mà bay

Chim biết mất đời nay chăng nhỉ
Núi rừng ! nơi yêu quí nương thân
Cha ông xưa đã bao lần
Bởi vì thế... phải xa dần... chim ơi !
Phương Anh đã theo lời ước vọng
Những đời xưa...cuộc sống âm u
Muốn bay ra khỏi mây mù
Tìm chân trời sáng... mùa thu lên đường !
           * * *
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

NGÀY ĐẦU XA QUÊ HƯƠNG XÔ VIẾT
Tác giả , Phương Anh

Tạm xa nhé quê hương yêu dấu
Gởi mối tình thơ ấu , xuân xanh
Hôm nay trong giấc mơ lành
Nở hoa sự thật trên cành mai sau

Một buổi sáng mưa ngâu gió thổi
Ngắm quê hương bãi nổi sóng cồn
Ra đi! thầm hẹn Thu Bồn
Gửi người trọn một tâm hồn Phương Anh

..... Ngày đầu xa quê hương trìu mến
Xa gia đình , xa biển , xa sông
Xa bao người bạn thắm nồng
Đến nơi đất khách ra công học hành

....Trong sử ký những ngày xưa ấy
Bên dòng sông nước chảy , lờ trôi
Có màu xanh của núi đồi
Mấy xuân cây đã đam chồi nở hoa

Nơi đây núi Tản , Sông Đà
Những căn nhà nhỏ mặn mà tình thương
Đã từng che chở nuôi Phương
Ba năm đi dưới mái trường thân yêu !...

....Với đèn sách văn chương mài miết
Ba năm dài tha thiết đời đi
Lại về đây một mùa thi
Trong niềm mơ ước khắc ghi trong lòng

Một lần thi qua vòng thử thách
Mười năm trường trang sách qua chương
Đã đi hết một chặng đường
Mùa hoa văn hoá ngát hương những ngày...

Trên mảnh đất Hà Tây quê mẹ
Lại một lần nữa nhé Phương ơi !
Muốn cho trọn giấc mơ đời
Phải qua thi cử kiếp người mới lên...
.....còn nữa
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

Tiếp theo
Đoạn Đời Sư Phạm

Xa tất cả , Bước vào sư phạm
Buổi đầu tiên gặp bạn tứ phương
Lại về đây một mái trường
Cuộc đời sư phạm ai nhường cho Anh

Ừ thôi thế ! cũng đành chịu vậy
Lặng mà đi rồi lấy mai sau
Nghĩa lời " Ái " đã từng trao...
Ra đi , ôi biết ngày nào mới hay ?

Nhìn trong cuộc sống xưa nay
Ngậm ngùi phải chịu đắng cay thiệt thòi
" Sóng dâng " thuyền đã chơi vơi
Bâng khuâng sao ? một đoạn đời đổi thay !

Buồn vui đã trải những ngày
Trong trường sư phạm bạn thầy yêu thương !
Sách đèn , Anh luyện văn chương
Cho ngày mai mở thêm đường tương lai

Phương Anh thức những đêm dài
Say sưa giải toán , miệt mài làm thơ
Muốn xua tan bóng mây mờ
Chí nuôi dã quyết , bây giờ ai ngăn !

Trên vầng trán điểm nếp nhăn
Những dòng suy nghĩ băn khoăn vì đời...
Liệu chăng có đạt Anh ơi !
Ước vào đại học , khi người còn đây ?

Vào ra quang cảnh vui vầy
Trong trường sư phạm những ngày đầu tiên
Ở đây không thiếu bạn hiền...
Cùng chung trên một con thuyền , xa quê

Trăm nơi nay đã dồn về
Xây trong tổ ấm mọ bề yêu thương
Quen nhau dưới một mái trường
Hoa tình thân nở , ngát hương lòng người !

Đêm dài những lúc mưa rơi
Đứng canh gác dưới khoảng trời vằn sao
Lòng khơi thương nhớ dạt dào
Ái ân Anh gửi phương nào xa xôi ?

Ở nơi đó dưới chân đồi
Cũng trường sư phạm ai ngồi năm xưa
Đêm nay đã ngủ rồi chưa
Hay còn thức viết say sưa dòng tình ?

Canh khuya Anh đứng một mình
Bâng khuâng nhớ bóng nhớ hình người yêu
Nhớ hoài ... xa vắng bao nhiêu
Lòng buồn không cạn , khơi nhiều sâu hơn !

Biết bao kỷ niệm chập chờn
Trải dài theo những lối mòn chia ly !
Phải chăng qua một thời kỳ
Mói hay...  Ai sẽ trao gì cho ai ?

Nghĩ xa... đêm cũng bớt dài
Trời khuya lụi tắt , ban mai rực hồng
Một chùm sáng toả mênh mông
Mặt trời nhô ở phương đông lên dần

Niềm vui tìm được mấy lần
Thời gian qua hết một phần mùa đông
Mới ngày nào đó phải không
Mà nay đã có... đợi trông Anh rồi !

Một dòng sông lặng lờ trôi
Tháng năm mưa nắng , lở bồi... gian truân
Em là mười tám tuổi xuân
Trải nhiều cực khổ , nhuộn phần đau thương !

Hiểu em , mười tám năm trường
Đau buồn , khổ tủi , chặng đường trải qua
Ly hương phải sống miền xa
Tuổi thơ lìa bỏ quê nhà chơi vơi

Hiểu em mười tám năm trời
Tô thêm khắc khổ nét đời hôm nay
Hương tình em phảng phất bay
Nhường cho Anh cả chuỗi ngày yêu thương !

Anh ơi một buổi chiều lặng lẽ
Tin truyền về Anh sẽ ra đi
Những ai chưa muốn nòi gì
Đã trong cảnh sắp chia ly đến rồi !

Tim bỗng nổi bồi hồi sao xuyến
Lòng dạt dào lưu luyến nhớ nhung
Ra đi trọn kiếp trai hùng
Ngày mai ắt trải muôn trung nguy nan

Ngày mai gió núi mưa ngàn
Bạn cùng Anh đó... vô vàn nhớ thương
Ngày mai xa nhé mái trường
Bâng khuâng nhớ một dặm đường xa xôi !

Ngày mai , sắp đến rồi Anh nhỉ
Ngày mai ư ! ừ - chỉ ngày mai...
Sẽ xa cả những miền ngoài
Bàn chân chạm những chông gai chiến trường

....Ra đi , thật đấy ư Phương
Anh mang theo cả đoạn trương em mơ
Xa Anh rồi, một nhà thơ
Khiến lòng thi sỹ đợi chờ ước mong ?

Anh ơi ! nhìn lại mà xem
Bình minh mới hé , bóng đêm vội về
Xa anh em nguyện lời thề
Dù trăm năm vẫn không hề quên Anh

Ngày mai núi biếc rừng xanh
Ba lô nặng bước quân hành xa xôi
Dừng chân , Anh nghỉ mé đồi
Gửi thư về nhé, kẻo rồi em mong !

Cầm bút viết dăm dòng ly biệt
Giử cho em chỉ biết thương thầm
Dòng thương... như mạch máu ngầm
Chảy trong tim những người lâm cảnh nghèo

Chuyến đò đưa em chèo anh lái
Trên dòng xa để lại cho người...
" Dẫu còn một mắt nhìn đời..."
Xa nhau , Anh vẫn nhớ lời em trap .

Ước nguyện ấy...làm sao cho vẹn
Khi tình yêu lửa bén không mòn
Và lòng chung thuỷ , sắt son
Tháng năm Anh gửi Thu Bồn nơi xa ?

Giữ lấy những ngày qua em nhé
Đừng để cho sứt mẻ , phôi phai
Tình riêng ai để cho ai
Biết đâu rồi sẽ một mai vơi đầy ?...

Tưởng sẽ sống những ngày êm ái
Mà hôm nay đẻ lại mai sau
Mới qua bỡ ngỡ buổi đầu
Ai ngờ đã vội nhuộm màu... chia ly !

Ôi tất cả cũng vì chinh chiến
Bốn nhăm ngày đã đến cho Phương
Biết bao kỷ niệm yêu thương
Những ngày ân ái... lên đường mang theo
........còn nữa ...!

ĐỜI LÍNH

Quên sao được những khi gian khổ
Trên thao trường , nắng đổ , mưa rơi
Hà Tây mảnh đất là nơi...
Ngày đầu Anh bước vào đời chiến binh !

Rồi chuyển đến Hoà Bình rừng núi
Đường hành quân cát bụi mịt mù
Bản mường , quang cảnh âm u
Anh về Đoàn kết , nhớ khu núi rừng...

Ở đó mới được chừng vài tháng
Đồng đội ! tình lại láng mến thương
Chia tay mỗi đứa một phương
Người còn ở lại , người trương lái xe...

Phương Anh được chuyển về Gia Viễn
Trường Đặc Công huấn luyện ở đây
Nhập vào binh chủng hôm nay
Quên làm sao được những ngày gian truân

Khi khuya lạnh ngâm thân dưới nước
Lúc hào sâu bốn thước băng qua
Đêm trườn dưới ánh đèn pha
Áo quần không mặc thịt da tái bầm !


Luyện võ thuật chẳng cầm vũ khí
Tập diệt thù nếu chỉ tay không
Khi tím người , luác thâm mông
Toàn thân ê ẩm chất chồng đớn đau !...

Luyện chiến thuật luồn sâu lòng địch
Sát đồn thù tập kích bên trong
Khi băng đồi , lúc vượt sông...
Trải qua binh chủng Đặc Công một thời.

Gia-sơn , hạnh phúc là nơi
Có nhiều kỷ niệm của người tân binh
Nếu còn là những giáo sinh
Thì đâu biết đất Ninh Bình nơi đây !

Ở đâu Anh sống những ngày
Buồn vui nơi đó chứa đầy nhớ thương
Về Nho Quan , đến Đồn-dương
Hya vào phố Rịa... những đường Anh qua

Anh đến một căn nhà Xóm Vẹn
Kỷ niệm xưa không hẹn mà về
Những người em gái thôn quê
Sắp mùa thi rất say mê học hành

Quên sao nhỉ, Thuý , Tình buổi nọ...
Và Thuỳ Dương em có thấu chăng
Vì Anh cũng chỉ mong rằng
Các em sẽ được nhận bằng... cuối năm.

Rời Xóm Vẹn đến Xóm Xăm
Dưới trời canh gác đêm rằm trăng soi
Một mình Anh đứng lẻ loi
Nhớ về dĩ vãng muốn đì năm xưa !...

Nhưng thời gian cứ trôi qua
Chỉ hay hiện tại vẫn là.... mênh mông
Phương trời quê có thấu không
Thu Bồn ! ơi một dòng sông xa vời

Dung nhan vẫn nét môi cười
Hình như thấy cả dáng người trong tim
Một mùa Sim hai mùa Sim...
Tin xa vẫn thấy im lìm , biệt tăm ?

Lên đường xa Xóm Xwam buổi ấy
Nhớ Lâm Trường biết mấy Anh ơi
Ra đi ! ờ lại xa rồi
Tình thương kết nghĩa bồi hồi xuyến xao !

Ôi nhớ những hôm nào Chị nhỉ
Bước hành quân em nghỉ ven đường
Chị trao Em những tình thương
Hiểu đời Em , mỗi đoạn trường gian truân !

Bao tủi khổ... mùa xuân để lại
Trong lòng người con gái bấy nay
Cũng từng trải những đắng cay
Chị ơi ! xa Chị biết ngày nào quên?

Đường hành quân xa miền hoang dã
Về đồng bằng vất vả không Anh
Nam Hà những cánh đồng xanh
Đê dài bao bọc xung quanh xóm làng

Đường đi rợp lá nguỵ trang
Anh qua Vụ Bản , Anh sanh Ninh Bình
Xuống đây mảnh đất Nam-Ninh
Đắp đê giữ nước nặng tình quân dân

Ở đây cứ mỗi một lần
Lũ về nước lại tăng dần mặt đê
Phăng phăng dòng nước gớm ghê
Đê kia phá vỡ xóm quê còn gì

Chung tay giảm bớt gian nguy
Cùng lòng góp sức quản chi nhọc nhằn
Vượt qua những lúc khó khăn
Giữ làng giữ xóm cho dân vững lòng

Anh về Nam MỸ, Nam Phong...
Đã hay cuộc sống từ trong gia đình
Nhân dân sâu nặng nghĩa tình
Trái Can bổ nửa , rượu bình san đôi ...!

Vững đê dòng nước phải xuôi
Hết ngày giặc lũ xa rồi Nam Ninh
Và xa cả đất Ninh Bình
Hành quân theo cuộc trường chinh lên đường.
.........còn nữa !...

TRÊN ĐƯỜNG XA ĐẤT BẮC

Nhìn đêm một khoảng trời sao
Con tàu đang chuyển bánh vào hướng Nam
Anh đi theo nhịp thời gian
Đẻ mêinf xưa...khuất non ngàn xa kia !

Nhớ , buồn...bao nỗi cách chia
Đêm đêm thương ngọn đèn khuya cạn dầu
Trầm ngâm ! Anh nghĩ về đâu
Đất trời Cự Lẫm canh thâu Anh ngồi ?...

Gian lao những chặng đã rồi
Qua sông , qua suối , qua đồi , qua khe
Hành quân như trẩy hội hè
Bằng con đường bộ , đường xe, đường thuyền

Âm vang tiếng dục hai miền
Xuân về ! Đất nước gọi tiền tuyến đi
Gian truân đời có quản gì
Xả thân cứu nước , cũng vì tương lai

Sáng ngời chân lý ngày mai
Mùa xuân nâng bước tuổi trei lên đường
Biết bao người cũng như Phương
Xa quê , xa cả mái trường thân yêu

Nhớ về xứ Nghệ bao nhiêu
Không quên Hà Tĩnh những chiều nghỉ chân
Thời gian ngày một xa dần
Hôm nay đã tạm đóng quân Quảng Bình

Cất lên tiếng sáo ân tình
Thấy bâng khuâng nhớ quê mình hôm xưa!...
Đêm ngàn khúc nhạc đò đưa
Khiến thuyền ai đó vẫn chưa xa dòng

Bến ơi ! có nhớ thuyền không ?
Thuyền tuy xa bến nhưng dòng chẳng xa
Còn chăng trong chuỗi ngày qua
Những buồn vui , những xót xa chia cùng ?

Giữa đêm gác miền Trung thương nhớ
Quê hương mình hoa nở mùa xuân
Đã xa những vẫn còn gần
Bao nhiêu kỷ niệm xoay vần trong Anh

Đang tạm nghỉ đất lành Thái-Thuỷ
Thì lệnh trên chuẩn bị lên đường
Hành quân đi gấp tiền phương
Lại xa mảnh đất quê hương Quảng Bình

Trông rừng núi Vĩnh Linh hùng vĩ
Càng giận căm quân Mỹ xâm lăng
Chúng gieo chết chóc tan hoang
Cỏ cây đất đá... cũng mang hận thù.

Rồi cuộc sống chẳng như trước nữa
Sắp vào rồi... khói lửa chiến chinh
Cuộc đời có thể hy sinh
Tô thêm trang sử quang vinh nước nhà !

Nya trên bước đường xa mang nặng
Gánh non sông mưa nắng gian truân
Ra đi , vì nước , vì dân
Giữa.... rừng sâu đón mùa xuân chiến trường

Những làn gió đưa vương tơ nhện
Những hàng cây lá chuyển lao xao
Những con chim nhảy hót chào
Đón mùa xuân sắp bước vào Sử Xanh

Rồi bỗng trước mặt Anh xuất hiện
Những ảnh nhìn trìu mến bao la...
Ở đây , rừng rộng , trời xa
Núi cao mây đậu , chiều tà bâng khuâng

Nhớ muôn sóng trào dâng biển cả
Nhớ con thuyền vất vả lông khơi
Nhớ ngày biển động , xấu trời
Có bâng khuâng hỡi ! những người quê ta ?

....còn nữa...!
Nhớ cha mẹ càng thương em gái
Tuổi còn đương thơ dại mỏng manh
Việc gia đình ,tạm thay Anh
Huệ ơi ! Mai mốt ,trưởng thành.... Em đi !

Hôm nay tuổi thiếu nhi bồng bột
Cố học hành ,theo nốt nghe Em
Đừng nên dang dở sách đèn
Tội dòng hơi đục " ít phèn " lâu trong !...

Thu Huệ ơi !chỉ mong Em gắng
Tuổi thơ dù gánh nặng đôi vai
Đường Em đi cũng còn dài
Sao khi "tới đích"cả hai vẹn tròn

Trông một búp măng non bên cạnh
Gốc tre già vài nhánh khô khan
Chỉ lo khi gốc tre tàn
Măng kia một búp giữa ngàn bơ vơ...!

Nằm trên chiếc võng đu đưa
Triền miên trong cõi say sưa giấc nồng
Đêm về nghỉ tạm ven sông
Canh khuya thức tỉnh mà lòng xót thương .

Anh buồn ư! chuyện yêu dương
Dù sao chăng nữa còn vương vấn lòng
Phương ơi ! có phải thế không
Khổ công xây đắp sắp thành , bỗng tan !

Thôi đừng suy nghĩ miên man
Núi cao rừng rộng gió ngàn đưa xa
Hôm nay rừng núi là nhà
Ngày mai chuẩn bị xông pha chiến trường .

còn nữa
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Giang Hương

dangthuoc đã viết:
Nhớ Nhung

Có nhớ thì hãy về cùng
Quảng Ninh anh đến đi chung một đường
Ước gì tình vẫn còn vương
Dù xa xa mấy mười thương anh chờ

Thuyền về ghé đậu bến mơ
Người ơi ! Còn nhớ hãy chờ cùng đi
Ta về neo đậu sông quê
Bạch Đằng gợn sóng xuân về cùng vui .

30.03.2013[/quote]

Mời anh

Mời anh về với Quảng Ninh
Láng giềng hàng xóm chúng mình chào nhau
Cho tình thêm nặng thêm sâu
Dù đi xa ở nơi đâu vẫn bền

Anh ơi đến hẹn lại lên
Bến sông xưa nước vẫn lên chờ đò
Vẳng nghe đâu đó câu hò
Thắm màu phượng đỏ đợi chờ tình quê.

5.4.2013 Giang Hương QN
Hãy nhìn cuộc đời bằng con mắt của trái tim.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

Anh Đến !

Hôm qua anh đến quê Em
Ngắm hồ Yên Lập đến xem Minh Thành
Cây số mười môt địa danh
Một thời nay vẫn còn danh một thời

Ngôi Trường Hạ Sỹ yêu ơi !
Sáng qua anh đến đầy vơi nỗi niềm
Gặp nhau kỷ niệm mến thương
Hơn trăn đồng đội , nẻo đường xa nhau

Trở về càng thắm tươi màu
Vẫn là đồng đội của nhau lâu dài
Điểm danh không thiếu một ai
Mấy em cấp dưỡng tóc dài mến yêu

Gặp nhau chyện kể mọi điều
Rằng xa từ ấy còn yêu không nào ?
Tay nâng chén rượu ngọt ngào
Cùng dô một tiếng vui nào vui hơn

Bao ngày xa vắng nhớ hơn
Từ khắp cả nước biết ơn cùng về
Tất cả đều gặp trên quê

Giang Hương còn phải về quê với chồng
Chắc là tay bế tay bồng
Vì công việc phải xa chồng đã lâu
Tìm mãi chẳng thấy em đâu ?
Thôi đành lỗi hẹn , qua cầu gió bay
Bàn tay chưa nắm bàn tay
Giang hương xa ! mãi biết ngày nào vui ...!

Hải Phòng , 07.04.2013
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

Một đời gửi lại bao kỷ niệm
Nay nhặt về âu yếm thân thương
Ra đi nguyện , chỉ một con đường
Vì Dân , Vì nước , mãi còn thương !
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

CÁNH THƯ ...!

" Em về viết mấy vần thơ
Buâng khuâng con chữ , vu vơ nhớ ngời !"
Em về nghiêng cả đất trời
Chếnh choáng men rượu , men đời thêm xuân

Em về Trăng sáng trong ngần
Gieo thương , gieo nhớ , nụ xuân cho đời
Em về buồn sẽ lại vơi
Đầy ắp tình bạn , tình đời xốn sang

Em về vui vẻ rộn ràng
Cho phượng khoe sắc , hương càng ngát hương
Tháng năm là những mùa thương
Đã xa lại thấy , chặng đường càng xa

Em về vui hát song ca
Đầu sông bên ấy rằng ta nhớ mình
Không về anh hát một mình
Cuối sông vẫn nhớ bóng hình đầu sông

Một miền xa lắng mênh mông
Cánh cò bay mỏi mà không thấy về
Cánh thư mang đến tình quê
Nhờ cò mang lá thư về cho Em

Cò ơi ! Cho nhắn theo kèm
Bên này vẫn nhớ đến Em nhiều nhiều
Bến Nghiêng sóng nhẹ chiều chiều
Phượng hồng khoe sắc , lời yêu nồng nàn

Hè về nhớ đến miên man
Rằng xa càng nhớ , với ngàn lời thương
Thơ ơi ! Chỉ hộ con đường
Vô hư mạng ảo , vấn vương nỗi lòng

Lời thơ chắt lọc đã trong
Lời thương chưa gạn , biết dòng nông sâu
Vi vu tiếng sáo trên đầu
Cho ta nhắn gửi một câu ân tình

Chúc cho Em đẹp Em xinh
Gia đình hạnh phúc , chữ tình Em mang
Rằng thơ có đến muộn màng
Cánh thư anh gửi rộn ràng niềm vui !

HP , 07.04.2013
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [48] [49] [50] [51] [52] [53] [54] ... ›Trang sau »Trang cuối