Như mây, như mưa, lại như gió… “Để rồi, nhiều khi, không trốn được lòng; tôi hoang mang tự hỏi: “có phải vì tôi là một kẻ cô độc, mãi không thể tìm được cho mình một người tri kỷ nên đến cả những trang viết của tôi; cũng phải chịu chung số kiếp cô độc của tôi; mãi không tìm được một bạn tri âm????'.. - Pearl – --------------------------------------------------
Như mây, như mưa, lại như gió… *
* *
…“Như những dòng sông đều chảy về biển lớn...
...
Trong những nỗi đau - có bạn, có tôi...
Trong những vì tinh tú - có bạn, có tôi...
Trong những nụ cười - có bạn, có tôi...
Trong những..... bờ vực của sự đổ vỡ - có bạn, có tôi...!!!” (Sign). ...
...!
*
...
...!
“Tha lỗi cho em !” …Đó là những lời cuối cùng (và cũng là duy nhất) mà em - mối tình đầu trong sáng và cả tin một cách tuyệt đối của tôi- để lại trước khi rời bỏ tôi ...để đến với một bến đỗ bình yên hơn, sung túc hơn…!!! Không thêm một lời giải thích, không thêm một câu từ biệt,chỉ là bốn từ “ tha lỗi cho em”...!!! Bốn năm yêu nhau, em để lại cùng tôi chỉ là bốn từ khô khốc, ngắn ngủi ấy… Không hơn, không kém… !!! Để rồi, không dứt bỏ được cảm giác: tức tưởi, oan ức của một đứa trẻ ngoan, bất ngờ phải chịu trận đòn đau (nhưng lại là trận đòn oan) của mẹ; từ đó tôi luôn chìm đắm trong những nỗi buồn, sự hoài nghi và không thể mở lòng ra với bất cứ ai... Để rồi nhiều khi tôi cũng giật mình khi nghe được những lời nhận xét đâu đó về mình; về sự cô độc, sầu não, khép kín đến khác người của mình…
Nhưng rút cục, tôi vẫn không thể sống khác; vẫn chỉ giống như một con sóng giữa biển đêm. Cô độc và lạnh lẽo….! Không bạn đồng hành. Không người trông ngóng. Không cả điểm đến cho những chuyến phiêu lưu bất tận…! *
Và sau những chuỗi ngày buồn tẻ, tĩnh lặng, khép kín như thế… tôi dần học cho mình cách không quá kỳ vọng vào cuộc sống, không quá kỳ vọng vào bất cứ ai, không quá kỳ vọng vào một sự đổi thay hay những niềm vui bất ngờ đâu đó dành cho mình ...!Bởi giản đơn, không có kỳ vọng thì cũng sẽ không có thất vọng...! *
Sau những chuỗi ngày cô lẻ như thế; từ một lời mời kết nối của một người bạn, như bao người, tôi cũng lập cho mình một trang nhật ký trên mạng, để rồi thỉnh thoảng những khi buồn cũng thả lên đó vài dòng tâm sự của một nỗi lòng cô độc, một nỗi lòng cô độc không thể chia sẻ cùng ai.
Những lời tâm sự mà nhiều khi đọc lại, chính tôi cũng thấy nao lòng vì nó quả là rất đỗi buồn thảm; buồn thảm và cô độc một cách đáng sợ…! Tuy vậy; dường như chúng cũng chỉ rơi tõm vào đâu đó giữa triệu triệu những trang nhật ký mạng khác; chẳng để lại dấu ấn gì, dù là nhỏ nhoi nhất, trong lòng bất cứ ai…Vì dù, cũng thỉnh thoảng nhận được những lời chia sẻ từ vài người bạn, cả thật và ảo, thì cũng chỉ là những lời an ủi, vỗ về hời hợt… chẳng chứa đựng gì nhiều…!
Tưởng như tôi viết, viết mãi về những nỗi buồn, về sự cô đơn sâu thẳm của mình. Và cũng chỉ có duy nhất tôi hiểu được chúng…!
Để rồi, nhiều khi, không trốn được lòng; tôi hoang mang tự hỏi: “có phải vì tôi là một kẻ cô độc, mãi không thể tìm được cho mình một người tri kỷ nên đến cả những trang viết của tôi; cũng phải chịu chung số kiếp cô độc của tôi; mãi không tìm được một bạn tri âm????”… Tuy vậy, tôi vẫn viết; viết cho chính mình và nỗi cô đơn của mình mà chẳng còn mong nhận được sự chia sẻ của bất cứ ai cho nỗi cô đơn ấy cả.
*
Nhưng rồi, một đêm đầu thu; khi hơi may mới chỉ bắt đầu lành lạnh; khe khẽ đến vào những khoảnh khắc sâu, rất sâu của đêm…thì tôi nhận được lời chia sẻ của nàng. Lời chia sẻ khiến tôi lặng đi trước từng câu chữ…!
Tôi không biết nàng từ đâu đến.
Không biết nàng là ai.
Không biết tại sao nàng biết những trang viết của tôi.
Cũng không biết nàng đặt bao nhiều phần chân tình trong những dòng chia sẻ…
Nhưng tôi biết;
trái tim tôi đã ngừng lại trước nàng,
trước những con chữ của nàng.
Ngay từ giây phút đầu tiên…!
*
Những con chữ khác biệt với tất cả;
những con chữ chạm tận đáy tim tôi…! *
Sau đó, chúng tôi không chỉ chia sẻ qua những trang Blog mà mỗi ngày còn trò chuyện, trò chuyện rất nhiều qua những lá thư. Càng tiếp xúc nhiều với nàng; tôi càng bị cuốn hút bởi sự dịu dàng, thông minh toát lên từ mỗi lời nói, mỗi trang thư của nàng. Đôi khi nàng cũng rất hóm hỉnh; làm tôi cười không dứt bởi những cách nhìn hài hước của nàng; nhưng thường thì điều làm tôi cuốn hút nhất vẫn là sự dịu dàng, đầy nữ tính và thẳm sâu của nàng….
Nàng đặc biệt yêu câu chuyện tình yêu của Grây và Axôn. Luôn tin tình yêu thực sự sẽ là như thế: hai người yêu nhau sẽ luôn sinh ra trên đời là để cho nhau, để hạnh ngộ bằng một cuộc hội ngộ đẹp đẽ như vậy…Còn tôi, dù thật sự không viển vông tin vào giấc mơ cổ tích, phù phiếm của “Cánh buồm đỏ thắm”... Nhưng lại tin, luôn tin lời nàng nói rằng hai người yêu nhau sẽ luôn sinh ra trên đời là để cho nhau; luôn sinh ra để rồi hội ngộ….! Cho dù có thể để có được cuộc hội ngộ ấy; họ sẽ phải đi đến tận cùng trời cuối đất thì rồi cuối cùng vòng tròn cũng sẽ khép lại…! Hạnh phúc... Vĩnh hằng…! Và tất yếu…..
...
Dần dần, không hiểu từ lúc nào, tôi muốn được biết nhiều hơn về nàng, về cuộc sống của nàng; muốn được gần nàng hơn, chứ không phải là mối liên hệ mỏng manh, hư ảo như sợi tơ mong manh hiện nay của tôi và nàng. Những khi không nhận được thư nàng; tôi sẽ, y như rằng, chẳng thể tập trung được điều gì; thậm chí bồn chồn đến muốn phát điên. (Nỗi bồn chồn, khắc khoải nhiều hơn cả triệu triệu lần tôi có thể tưởng tượng ra….)
Nhưng, không hiểu sao, cứ mỗi lần tôi đề cập đến điều này thì nàng cứ hết lần này đến lần khác, khéo léo khước từ tất cả....
Dường như với nàng; những lời trò chuyện bí ẩn qua những câu chữ.... làm nàng cảm thấy an toàn....!!!
Thêm vào đó là một chút sung sướng bí mật giống như nàng là một đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm và (tất nhiên) không muốn ai tìm ra mình…!!! Để rồi; nàng cứ vậy....thật gần gụi mà lại vô cùng xa xôi…!
Thật chân thành chia sẻ mà lại ẩn chứa nhiều bí mật mơ hồ…!... Không thể chạm đến…!
*
*
*
*
…!
Tôi là một cô gái kỳ lạ. (Ít ra là so với những người xung quanh tôi). Bởi không hiểu sao,
những bản nhạc tôi thích cũng là những bản nhạc buồn; những cuốn truyện tôi yêu cũng là những cuốn truyện nhiều sầu thảm; những bộ phim tôi nhớ nhất, cũng là những bộ phim nhiều nước mắt...!!! Vậy mà, có kỳ lạ không khi mẹ kể, hồi nhỏ, tôi là một cô nhỏ rất hiếu động, nghịch hơn cả con trai. Trò gì cũng nghịch, lại để tóc ngắn, thích mặc quần áo con trai đến nỗi những người lạ gặp tôi đều nhầm tưởng tôi là một chú nhóc nghịch ngợm, bặm trợn hơn là một cô nhỏ mít ướt như chúng bạn cùng trang lứa. Mẹ còn kể hồi nhỏ, tôi có một sở thích kỳ lạ; đó là rất thích chơi với những con dao. Dao càng sắc, tôi lại càng say mê, thích thú. Say mê, thích thú đẽo gọt những mẩu gỗ nhặt nhạnh đâu đó thành những hình thù gì đó; (mà thường cũng chỉ tôi hiểu chúng là gì). Hàng giờ, hàng giờ…Say mê, thích thú đến độ lơ đễnh để rồi chẳng ít lần bị dao sém vào tay sâu hoắm; đau đớn; khóc dai dẳng…nhưng vẫn không từ bỏ trò chơi đầy nước mắt ấy của mình…
Tay lành là lại quên.
Quên những vết đau.
Quên những dòng nước mắt.
Quên những lời răn đe.
Quên những vết roi của mẹ.
Lại say mê với trò chơi nhiều nguy hiểm và nước mắt của mình…!
Say mê một cách kỳ lạ…! ...
...
Giữa những nhịp sống đơn điệu của cuộc sống quẩn quanh với công việc mỗi ngày, thỉnh thoảng, những khi rỗi rãi; tôi lại lên mạng; lòng vòng đâu đó... Đọc vài điều gì đó (tự cho là lý thú) và đôi khi để lại những cảm nhận ở những trang nhật ký của bạn bè hoặc cũng có khi là những trang viết của người lạ (mỗi khi gặp được điều gì đó đồng cảm).
...
Và rồi, một lần vô tình, tôi gặp những trang viết của em.
Những trang viết ẩn chứa những câu chữ đắng lòng người.
Những trang viết ẩn chứa một nỗi buồn sầu sâu thẳm đến đáng sợ.
Và rồi, không cản nổi lòng; tôi để lại cùng em những lời chia sẻ.
...
Trong đó vài lời là của tôi.
Vài lời là những câu thơ tôi đã đọc đâu đó, ( không còn nhớ rõ là của ai), nhưng đồng vọng với nỗi lòng của em…!
...
Những lời chia sẻ, thật ra cũng không quá khác biệt nhưng có lẽ nó đến đúng lúc cõi lòng em hẳn đang rất cô đơn....
Để rồi,( như tất thảy những người cô đơn khác), em đã thấy xúc động lạ lùng…!!! Để rồi, sau đó; em viết cho tôi những lá thư, những lời chia sẻ…
Nhiều, thật nhiều…
Những điều mà tôi biết, em chưa từng và cũng sẽ khó có thể chia sẻ với bất cứ ai…!
Sau rất nhiều, rất nhiều...lá thư như thế, không cầm lòng được, tôi cũng đáp lại em bằng những lời tự tận đáy lòng mình; bằng những niềm đau và cả những nỗi buồn từng có của mình...Những điều tôi cũng chưa từng, chưa từng chia sẻ với ai…!
Nôn nao.
Run rẩy.
Chân thành và đồng vọng trong mọi điều...!
*
...
Rồi cứ thế cứ thế... chẳng biết tự lúc nào; tôi và em dần gắn bó, gắn bó như hai thực thể không thể tách rời....mỗi ngày....! Và rồi, như một sự tịnh tiến tất yếu....của hai viên bi đang lăn....em muốn biết nhiều hơn về tôi, về cuộc sống của tôi…; muốn được gặp tôi trong cuộc sống thực; chứ không phải qua những dòng thư, những trang mạng vô hình, vô ảnh…
Nhưng tôi tìm mọi cách, mọi cách để khước từ cho em biết thêm về mình....
Tôi sợ.
Sợ nhiều điều...
Và sợ nhất; sợ nhất là việc tiếp xúc trong thực tế của tôi và em sẽ lộ ra những khiếm khuyết, sẽ phá hỏng cảm giác vốn đẹp đẽ mà tôi và em đang có về nhau…! *
Thế nhưng khi mùa đông đến, không hiểu sao, em bất chấp tất cả mọi nỗ lực khước từ của tôi, khăng khăng muốn được gặp tôi.
Mạnh mẽ, cố chấp và bướng bỉnh; như mọi người đàn ông trưởng thành. Em gửi cho tôi số điện thoại của mình.
Em buộc tôi phải lựa chọn: hoặc cho em được gặp tôi, hoặc sẽ chấm dứt tất cả.
Tất cả…mọi mối liên hệ, gắn bó từng có giữa tôi và em…
Tất cả và mãi mãi..!
*
Mạnh mẽ, cố chấp và bướng bỉnh không ngờ.
Em buộc tôi phải lựa chọn.
...
Mạnh mẽ, cố chấp và bướng bỉnh không ngờ.
Em khiến tôi thật sự sợ hãi…
(Nỗi sợ hãi khi phải đối diện trước sự mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành...!). *
Để rồi, đêm đó, tôi đã nghĩ thật nhiều, thật nhiều.
Về em.
Về tôi.
Về những điều tôi và em đã có.
Về những điều tôi và em sẽ thấy.
Sẽ phải đối mặt,
Sẽ phải đổi thay.
(chắc chắn là như vậy); Nếu tôi chấp nhận gặp em…
Mà tôi thì lại không muốn;
Không muốn điều đó xảy ra…!
Bởi tôi biết;
Tôi biết,
Khi đó,
nó hẳn sẽ đau
rất đau.
Đau hơn mọi nỗi đau;
mà cả trái tim của em và tôi từng biết…! *
...!
"Mở cửa nhìn Trăng - Trăng tái mặt
Khép phòng đốt Nến - Nến rơi châu"