Trọng Thủy - Mỵ Châu(Không rõ tác giả)
Chuyện ngày xưa vào thời Thục Phán
Xây tường thành phòng khán thù quân
Lâu ngày gặp những khó khăn
Thành kia vẫn chẳng thể căng cao cờ
Bèn lập đàn cầu cơ tế bái
Thần Kim Quy hiện lại thương tình
Dạy làm thoáng mắt thật nhanh
Ngút trời cao Cổ Loa Thành dân yên
Thần Kim Quy còn đem chiếc móng
Tặng cho vua để :Dng Triệu Đà
Bảo rằng một phát bắn ra
Trăm tên chính xác chẳng ngoa lấy lời
Quân Triệu Đà không mời cứ đến
Mấy phen thua chạy chết vẫn lì
Bày mưu tính kế hạ uy
Cầu thân lấy cớ đặng bề nội gian
Bảo rằng tránh lầm than chinh chiến
Kết thông gia binh biến rút lùi
(Bắt đầu bi kịch ngậm ngùi
Cho ngàn sau oán lòng người còn ghi)
An Dương Vương chẳng nghi chẳng kỵ
Nhận lời ngay chàng rể nhập gia
Vâng lời hiếu thảo mẹ cha
Mỵ Châu trọn phận đàn bà tòng phu
Nhà vua mong nhận thù làm bạn
Hóa máu xương rượu cạn loan phòng
Lương duyên một mối tơ hồng
Tinh tường ông bỏ ngoài vòng mưu mô
Một hôm ngồi chuyện trò cùng vợ
Trọng Thủy bèn mượn cớ dò la
Mỵ Châu vốn tính thật thà
Đoan trang công chúa gian ngoa bao giờ
Nàng tỏ rõ không ngờ không ngại
Chuyện nỏ thần khiếp hãi loạn quân
Chi bảo trấn quốc của thần
Ban cho giử nước khi cần, lâm nguy
Len lén lúc không ai để ý
Trọng Thủy mang đổi lấy nỏ thần
Thưa rằng xa cách người thân
Mong về thăm viếng hiếu ân con hiền
Lòng chồng tỏ, vợ liền bảo phải
Phàm con người ai lại phụ ơn
Nén ghìm xúc động từng cơn
Tiển chồng ngàn dặm bóng vờn chân mây
"Áo lông ngỗng để đây nàng giử
Lỡ ta đi giặc dữ có về
Nàng nhớ mặc nhé hiền thê
Để ta theo lối Phong Khê mà tìm"
Trọng Thủy mang hỷ tin về nước
Giúp Cha chàng cất bước xâm lăng
Chẳng bao lâu khói lửa giăng
Triệu Đà ồ ạt sang bằng Lạc Âu
Vẫn cả tin vội đâu mà chạy
An Dương Vương chậm rãi mà rằng
"Tay ta cầm chiếc nỏ thần
Giương cung bắn hết cả quần sói lang"
Nhưng lạ thay nỏ ngang tầm mắt
Quân vẫn reo, tiếng giặc xô thành
Kinh hồn phi mã lao nhanh
Sau yên công chúa máu tanh lửa mù
Nhớ lời chồng nàng thu lông ngỗng
Thả theo đường trắng bóng cờ ta
Nhà vua càng chạy càng xa
Quân thù theo lối cũng la vang trời
Núi Mộ Dạ chân đồi ngõ cụt
An Dương Vương lạy lục cầu thần
Kim Quy linh hiển hiện thân
Rằng giặc đang ở sau lưng, ngài nhìn
Quay lại gặp con mình lo sợ
Như hiểu ra chẳng đợi tỏ bày
Sáng lòa đường kiếm thẳng tay
Mỵ Châu ngã chết ai hoài bi thương
Rồi không chút vấn vương phi mã
Vua trầm mình biển cả mạng vong
Gươm đao mờ mịt bụi hồng
Trọng Thủy cố lách thoát vòng hiểm nguy
Theo lông ngỗng chàng đi tìm vợ
Xác nàng - chiếc lông đợi sau cùng
Xót xa, thắt dạ, đau lòng
Gieo mình giếng ngọc thủy chung thê hiền
Trải bao năm còn nguyên sỏi đỏ
Đất Hoan Châu sử đó ghi hoài
Giếng ngọc trong vắt bi ai
Thương tâm câu chuyện truyền tai ...đời đời
Ai có về thăm nơi chốn ấy
Chớ trách gì Trọng Thủy - Mỵ Châu
Yêu chân thành, tội chi đâu
Tròn hiếu đạo thì oán sao cho phải .
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ