Trang trong tổng số 1 trang (3 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

hongha83

唐 韓愈:雜說:雜說四- 马说

世有伯樂,然後有千里馬。千里馬常有,而伯樂不常有。故雖有名馬,秖(音:之)辱於奴隸人之手,駢(音:胼)死於槽櫪(音:力)之間,不以千里稱也。

馬之千里者,一食或盡粟一石。食(音:四)馬者,不知其能千里而食也。是馬也,雖有千里之能,食不飽,力不足,才美不外見,且欲與常馬等不可得,安求其能千里也!策之不以其道,食之不能盡其材,鳴之而不能通其意,執策而臨之曰:「天下無馬。」嗚呼!其真無馬邪?其真不知馬也!

Dịch

Tạp thuyết tứ (Bàn về ngựa) - Hàn Dũ

Đời có Bá Nhạc rồi sau mới có ngựa thiên lý. Ngựa thiên lý thường có mà Bá Nhạc không thường có. Cho nên tuy có ngựa hay cũng chỉ chịu nhục trong tay kẻ nô lệ rồi cùng chết ở trong chuồng, bên máng, không được khen là ngựa thiên lý. Ngựa vào hạng thiên lý, mỗi lần ăn có thể đến một thạch lúa. Người nuôi ngựa không biết là ngựa thiên lý mà nuôi, thành thử ngựa tuy có tài thiên lý mà ăn không được no, sức không được sung, tài không hiện ra ngoài, dù muốn bằng sức ngựa thường cũng không được thay, còn mong gì đi được ngàn dặm? Cầm cương nó không phải phép, nuôi nó không cho ăn đủ, nó hí mà không hiểu ý nó; rồi lại giơ roi chỉ nó bảo rằng: "Trong thiên hạ không có ngựa hay!". Than ôi! Có thực là không có ngựa chăng?

Chính là không biết được ngựa đấy!

(Nguyễn Hiến Lê)
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hongha83

祭十二郎文 - 韩愈

年月日,季父愈,聞汝喪之七日,乃能銜哀致誠,使建中遠具時羞之奠,告汝十二郎之靈:

嗚呼!吾少孤,及長,不省所怙,惟兄嫂是依。中年,兄歿南方,吾與汝俱幼,從嫂歸葬河陽,既又與汝就食江南,零丁孤苦,未嘗一日相離也。吾上有三兄,皆不幸早世。承先人後者,在孫惟汝,在子惟吾。兩世一身,形單影隻。嫂嘗撫汝指吾而言曰:「韓氏兩世,惟此而已!」汝時尤小,當不復記憶;吾時雖能記憶,亦未知其言之悲也。

吾年十九,始來京城。其後四年,而歸視汝。又四年,吾往河陽省墳墓,遇汝從嫂喪來葬。又二年,吾佐董丞相於汴州,汝來省吾;止一歲,請歸取其孥。明年,丞相薨,吾去汴州,汝不果來。是年,吾佐戎徐州,使取汝者始行,吾又罷去,汝又不果來。吾念汝從於東,東亦客也,不可以久;圖久遠者,莫如西歸,將成家而致汝。嗚呼!孰謂汝遽去吾而歿乎?吾與汝俱少年,以為雖暫相別,終當久相與處,故捨汝而旅食京師,以求鬥斛之祿。誠知其如此,雖萬乘之公相,吾不以一日輟汝而就也。

去年,孟東野往。吾書與汝曰:「吾年未四十,而視茫茫,而髮蒼蒼,而齒牙動搖。念諸父與諸兄,皆康彊而早世,如吾之衰者,其能久存乎?吾不可去,汝不肯來,恐旦暮死,而汝抱無涯之戚也!」孰謂少者歿而長者存,彊者夭而病者全乎?嗚呼!其信然邪?其夢邪?其傳之非其真邪?信也,吾兄之盛德而夭其嗣乎?汝之純明而不克蒙其澤乎?少者、彊者而夭歿,長者、衰者而存全乎?未可以為信也。夢也,傳之非其真也,東野之書,耿蘭之報,何為而在吾側也?嗚呼!其信然矣!吾兄之盛德而夭其嗣矣!汝之純明宜業其家者,不克蒙其澤矣!所謂天者誠難測,而神者誠難明矣!所謂理者不可推,而壽者不可知矣!雖然,吾自今年來,蒼蒼者或化而為白矣,動搖者或脫而落矣;毛血日益衰,志氣日益微,幾何不從汝而死也!死而有知,其幾何離;其無知,悲不幾時,而不悲者無窮期矣!汝之子始十歲,吾之子始五歲,少而彊者不可保,如此孩提者,又可冀其成立邪!嗚呼哀哉!嗚呼哀哉!

汝去年書雲:「比得軟腳病,往往而劇。」吾曰:「是疾也,江南之人,常常有之。」未始以為憂也。嗚呼!其竟以此而殞其生乎?抑別有疾而致斯乎?汝之書,六月十七日也。東野雲:汝歿以六月二日。耿蘭之報無月日。蓋東野之使者,不知問家人以月日;如耿蘭之報,不知當言月日。東野與吾書,乃問使者,使者妄稱以應之耳。其然乎?其不然乎?

今吾使建中祭汝,弔汝之孤,與汝之乳母。彼有食,可守以待終喪,則待終喪而取以來;如不能守以終喪,則遂取以來。其餘奴婢,並令守汝喪。吾力能改葬,終葬汝於先人之兆,然後惟其所願。

嗚呼!汝病吾不知時,汝歿吾不知日;生不能相養以共居,歿不得撫汝以盡哀;斂不憑其棺,窆不臨其穴。吾行負神明,而使汝夭;不孝不慈,而不得與汝相養以生,相守以死。一在天之涯,一在地之角;生而影不與吾形相依,死而魂不與吾夢相接。吾實為之,其又何尤!彼蒼者天,曷其有極!自今以往,吾其無意於人世矣!當求數頃之田,於伊潁之上,以待餘年,教吾子與汝子,幸其成;長吾女與汝女,待其嫁,如此而已!嗚呼!言有窮而情不可終,汝其知也邪!其不知也邪!嗚呼哀哉!尚饗!


Dịch

Tế Thập Nhị Lang văn (Văn tế Thập Nhị Lang) - Hàn Dũ

Chú Út là Dũ nghe cháu mất đã bẩy ngày mới nén được thương, hết lòng thành sai Kiến Trung ở xa biện các thức đương mùa đến tế cháu, cáo trước vong linh cháu là Thập Nhị Lang rằng:

Than ôi! Chú sớm mồ côi, lớn lên không biết dong nhan cha mẹ, chỉ nhờ anh và chị dâu. Đương lúc trung niên, anh mất ở phương nam, chú với cháu đều còn nhỏ, theo chị đưa anh về chôn ở Hà Dương, rồi lại cùng với cháu lánh nạn ở Giang Nam; chú cháu linh đinh cô khổ, chưa hề xa nhau một ngày.

Chú có ba ông anh, chẳng may đều mất sớm, nối dõi tổ tiên về hàng cháu duy có cháu, về hàng con duy có chú; hai đời mà mỗi đời chỉ có một người, hình ảnh lẻ loi. Chị thường vỗ cháu, chỉ chú mà bảo: "Hai đời họ Hàn chỉ còn hai đứa này thôi". Cháu lúc đó còn nhỏ quá, không nhớ được; chú tuy nhớ được nhưng chưa thấu được nỗi buồn trong lời nói ấy.

Chú mười chín tuổi mới lại kinh thành, bốn năm sau trở về thăm cháu; lại bốn năm sau chú về Hà Dương thăm mồ mả, nhằm lúc cháu về đó chôn chị; lại hai năm sau chú giúp việc quan Thừa tướng hộ Đổng ở Biện Châu, cháu lại thăm chú, chỉ ở chơi một năm rồi xin về đón vợ con lại. Năm sau, quan Thừa tướng mất, chú rời Biện Châu, cháu không lại được nữa. Năm đó chú giúp việc binh ở Từ Châu, mới sai người đi đón cháu, thì chú lại xin thôi quan và cháu lại không gặp chú. Chú nghĩ cháu theo chú sang đông thì miền đông là đất khách, không thể ở lâu, muốn tính chuyện lâu dài thì không gì bằng về tây, trông nom việc nhà và đón cháu. Hỡi ơi! Ai ngờ cháu lại vội đi mà bỏ chú lại như vậy!

Chú với cháu đều còn ít tuổi, cho rằng tuy tạm xa nhau, sau tất cũng ở với nhau lâu được, nên chú mới bỏ cháu mà lên trọ linh sư, cầu cái lộc một thưng một đấu. Nếu biết trước như vậy thì dầu làm đến công hầu khanh tướng, được vạn cỗ xe, chú cũng không ham mà xa cháu đến một ngày!

Năm ngoái ông Mạnh Đông Giã tới Giang Nam, chú viết thư cho cháu có câu: "Chú chưa đầy bốn mươi mà mắt đã mờ, tóc đã hoa râm, răng đã lung lay. Nghĩ các bậc cha, chú và mấy anh đều khang cường mà mất sớm. Suy yếu như chú đây, làm sao mà thọ được? Chú không lại với cháu được, cháu không lại thăm chú được, sợ một ngày kia chú chết thì cháu ôm cái buồn vô hạn đấy". Nào ai ngờ nhỏ thì chết mà lớn lại còn, kẻ mạnh thì yểu mà người đau lại sống?

Than ôi! Tin thật được chăng? Hay chỉ là mộng? Người ta đồn vậy mà không thực chăng? Bảo là tin được thì sao anh ta đức dầy mà con nối dõi lại chết yểu? Sao cháu thuần minh mà không được hưởng phúc? Sao kẻ nhỏ, mạnh lại chết non mà kẻ lớn, đau yếu lại sống? Thế thì chưa đáng lấy mà tin vậy! Là mộng đấy, người ta đồn đấy, không có gì thực đâu. Nhưng nếu vậy thì sao thư của Đông Dã, tờ báo tin của Cảnh Lan lại ở bên canh ta đây? Than ôi! Quả là đáng tin vậy. Anh ta đức dầy mà con nối dõi lại yểu, cháu thuần minh đáng nối nghiệp nhà mà lại không được hưởng phúc. Cái gọi là mệnh trời thật khó lường, mà cái gọi là thần minh thật khó hiểu! Cái gọi là lý thật không đoán được mà cái gọi là thọ thật không biết được!

Tuy nhiên, chú từ nay trở đi, mớ tóc hoa râm này đã có chỗ hóa bạc, hàm răng lung lay này đã có cái rụng, khí huyết mỗi ngày một suy, chí khí mỗi ngày một kém, chẳng bao lâu nữa cũng theo cháu mà chết thôi. Chết mà biết, thì tuy buồn vì biệt ly mà chẳng lâu! Chết mà không biết, thì đau xót có mấy hồi, mà cái thời không biết đau xót mới là vô tận!

Con của cháu mới mười tuổi, con của chú mới năm tuổi. Trẻ, mạnh mà còn không bảo toàn được thì tụi con nít như chúng mong gì thành lập được? Hỡi ôi, buồn thay! Hỡi ôi, buồn thay!

Năm ngoái cháu viết thư nói: "Gần đây cháu bị bệnh phù chân, thỉnh thoảng phát nặng". Chú nói: "Bệnh đó, người Dương Nam thường bị, chưa đáng lo". Hỡi ơi! Sao cháu vì bệnh ấy mà đoản mệnh ư? Hay là mắc bệnh khác mà đến nỗi vậy?

Thư cháu đề ngày mười bẩy tháng sáu. Ông Đông Dã nói cháu mất ngày mùng hai tháng sáu. Tờ báo tin của Cảnh Lan không đề ngày tháng. Là vì người mà ông Đông Dã sai đi không biết hỏi gia nhân ngày tháng cháu mất; còn Cảnh Lan báo tin mà không hiểu cái lẽ phải cho biết ngày tháng. Ông Đông Dã khi viết thư cho chú, hỏi người sai đi, người này không biết mà đáp càn. Phải vậy chăng? Hay là không phải vậy?

Nay chú sai Kiến Trung lại tế cháu, viếng con côi và nhũ mẫu của cháu. Nếu những người đó đủ ăn đợi cho hết tang thì ở lại đến hết tang rồi chú sẽ đón về với chú; nếu không giữ được cho đến hết tang thì chú cho đón nagy. Còn nô tỳ thì đều bắt để tang cháu. Chú mà đủ sức để cải táng, sẽ cải táng cháu về bên cạnh mồ mả tổ tiên, có vậy mới toại nguyện chú.

Hỡi ơi! Cháu đau, chú không biết lúc nào; cháu mất, chú không hay ngày nào; cháu sống, chú không nuôi được cháu để ở chung với nhau; cháu chết, không được vỗ thây cháu mà khóc; khi liệm cháu, chú không đúng dựa bên quan tài; khi hạ quan, chú không tới huyệt! Hành động của chú trái với thần minh nên cháu mới yểu; chú bất hiếu bất từ nên mới không được cùng cháu nuôi nhau để sống với nhau cho đến chết. Một kẻ ở chân trời, một kẻ ở góc biển; cháu sống mà bóng cháu chẳng được cùng với hình chú dựa nhau, cháu chết mà hồn cháu chẳng được gặp chú trong giấc mộng; thực là tại chú cả, còn oán nỗi gì? Trời xanh xanh kia! Khổ bao giờ hết?

Từ nay trở đi, chú không còn bụng gì mà nghĩ đến nhân thế nữa. Chỉ cầu có vài miếng ruộng ở Y, Dĩnh để đợi tuổi thừa, dậy bảo con chú và con cháu may mà chúng thành người, nuôi con gái chú và con gái cháu đợi chúng xuât giá, chỉ cầu bấy nhiêu thôi!

Hỡi ơi! Lời thì hết mà tình thì vô cùng. Cháu biết cho chăng? Không biết cho chăng? Ô hô, buồn thay! Buồn thay!

Mời cháu về mà hưởng.

(Nguyễn Hiến Lê dịch)
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hongha83

弔古戰場文 - (唐) 李華

浩浩乎平沙無垠,敻不見人。河水縈帶,群山糾紛。黯兮慘悴,風悲日曛(音:勳)。蓬斷草枯,凜若霜晨。鳥飛不下,獸鋌亡群。亭長告予曰:「此古戰場也,嘗覆三軍。往往鬼哭,天陰則聞。」
傷心哉!秦歟?漢歟?將近代歟?吾聞夫齊魏徭戌,荊韓召募。萬裡奔走,連年暴露。沙草晨牧,河冰夜渡。地闊天長,不知歸路。寄身鋒刃,腷臆(音:必意)誰愬(音:訴)?秦漢而還,多事四夷。中州耗斁(音:度),無世無之。古稱戎夏,不抗王師。文教失宣,武臣用奇。奇兵有異於仁義,王道迂闊而莫為。

嗚呼噫嘻!吾想夫北風振漠,胡兵伺便。主將驕敵,期門受戰。野豎旄旗,川迴組練。法重心駭,威尊命賤。利鏃(音:足)穿骨,驚沙入面。主客相搏,山川震眩。聲析江河,勢崩雷電。至若窮陰凝閉,凜冽海隅。積雪沒脛,堅冰在鬚。鷙鳥(音:至)休巢,徵馬踟躕(音:持除) ,繒纊(音:曾況)無溫,墮指裂膚。當此苦寒,天假強胡,憑陵殺氣,以相翦屠。徑截輜(音:資)重,橫攻士卒。都尉新降,將軍覆沒。屍填巨港之岸,血滿長城之窟。無貴無賤,同為枯骨,可勝言哉!

鼓衰兮力竭,矢盡兮弦絕。白刃交兮寶刀折,兩軍蹙(音:促)兮生死決。降矣哉!終身夷狄。戰矣哉!骨暴沙礫。鳥無聲兮山寂寂,夜正長兮風淅淅。魂魄結兮天沉沉,鬼神聚兮雲冪冪(音:密)。日光寒兮草短,月色苦兮霜白。傷心慘目,有如是耶!

吾聞之:牧用趙卒,大破林胡。開地千里,遁逃匈奴。漢傾天下,財殫力痡(音:撲)。任人而已,其在多乎?週逐玁狁,北至太原,既城朔方,全師而還。飲至策勳,和樂且閒。穆穆棣棣(音:地),君臣之間。秦起長城,竟海為關,荼毒生靈,萬裡朱殷。漢擊匈奴,雖得陰山。枕骸遍野,功不補患。

蒼蒼蒸民,誰無父母?提攜捧負,畏其不壽。誰無兄弟?如足如手。誰無夫婦?如賓如友。生也何恩?殺之何咎?其存其歿,家莫聞知。人或有言,將信將疑。悁悁(音:捐)心目,寤寐見之。布奠傾觴,哭望天涯。天地為愁,草木悽悲。弔祭不至,精魂何依?必有凶年,人其流離。鳴呼噫嘻!時耶?命耶?從古如斯,為之奈何?守在四夷。

Dịch

Bài văn điếu chiến trường cũ - (Đường) Lý Hoa

Mênh mông thay! Cát phẳng không bờ, xa chẳng thấy ai, dòng sông uốn khúc, dãy núi loạn bày, ảm đạm thảm thê, trời xế gió lay; lau dứt cỏ khô, lạnh như buổi mai; chim bay không đáp, thú chạy lạc bầy

Người đình trưởng bảo tôi: "Đó là chiến trường cũ, quân chết ở đây; đêm đêm quỷ khóc, văng vẳng bên tai"

Thương tâm thay! Tần ư? Hán ư? Đơig gần đây ư? Ta nghe Tề, Nguỵ bắt lính; Kinh, Hàn chiêu mộ; vạn dặm dầu dãi, liên niên cơ khổ; đêm phải qua băng, ngày thì chăn ngựa. Đất rộng trời dài, đường về đâu đó? Thân gửi mũi giáo, uất ức ai rõ?

Từ Tần, Hán trở đi, gây sự với tứ di; đời nào cũng vậy, tổn bại loạn ly. Thời trước rợ Nhung, không chống Vương Sư; sau giáo huấn không truyền, quan võ chuyên dùng mưu kỳ; mưu kỳ khác xa nhân nghĩa, chê vương đạo vu khoát, nên đường phải chẳng đi.

Ô hô, y hi! Ta tưởng lúc gió bãi tung cát là lúc rợ Hồ đợi cơ thuận tiện; chủ tướng khinh địch, kỳ môn giao chiến; cờ dựng khắp đồng, đầy sông lính tuyển. Phép trọng phải kinh, mạng người nhỏ nhít; tên nhọn thấu xương, cát quất vào mặt; chủ khách giao tranh, núi sông mù mịt, hét chuyển núi sông, thế như sấm sét.

Đến lúc góc biển gió buốt, trời tối mù mù; tuyết ngập bắp vế, băng đóng cứng râu; chim cắt nép tổ, ngựa chiến trù trừ; vải lụa hết ấm; rớt ngón nứt da. Đương khi rét căm như thế, trời giúp rợ Hồ, chém giết lung tung, sát khí hầm hừ.

Triệt đường lương thực, tấn công sĩ tốt. Đô uý đầu hàng, tướng quân đã chết. Trường thành máu chảy đầy hào, bờ sông thây nằm lấp hết. Nào sang nào hèn, xương khô như một, kể sao cho xiết!

Tiếng trống yếu hề, sức lực kiệt; tên bắn hết hề, dây cung đứt; dao sáng chạm nhau hề, gãy gươm sắt; hai quân xáp nhau hề, quyết sống chết

Hàng ư? chung thân tôi mọi! Chiến ư? xương phơi cát sỏi. Chim không kêu hề, núi tịch mịch, đêm cực dài hề, gió hiu hắt; hồn phách tan hề, trời trầm trầm; quỷ thần họp hề, mây mù mịt, mặt trời lạnh lẽo hề, trắng cỏ ngắn; ánh trăng não nùng hề, sương trắng! Thương tâm thảm mục đến thế ư?

Ta nghe nói: Lý Mục dùng quân nước Triệu đại phá rợ cuồng Hồ, mở đất ngàn dặm, đuổi rợ Hung Nô; nhà Hán khuynh thiên hạ, sức kiệt của hao. Người giỏi thì được, có cần nhiều đâu?

Nhà Chu đuổi Hiểm Duẫn lên tới Thái Nguyên, xây thành quận Sóc, toàn quân khải hoàn, bày rượu thưởng công, hoà lạc lại nhàn, uy nghi kính cẩn, vua tôi hân hoan. Tần dựng Trường thành, ải tới bể đông, cơ khổ sinh linh, máu đỏ khắp đồng. Hán đánh Hung Nô, tuy chiếm Âm San, xương gối khắp nội, công chẳng bõ tội.

Dân chúng trăm họ, ai không cha mẹ, đề huề phụng dưỡng, chỉ lo không thọ? Ai không anh em như túc như thủ? Ai không vợ chồng, như tình bằng hữu? Sống được ơn gì? Giết đi, tội chi?

Sống hay là chết, nhà chẳng ai biết. Có người cho hay, nửa ngờ nửa tin; đau đáu trông ngóng, mê thấy bann đêm; bày lễ rót rượu, chân trời khóc nhìn. Trời đất cũng sầu, cây cỏ rầu rầu. Cúng quải không hưởng, hồn phách dựa đâu? Tất sẽ mất mùa, phiêu bạt ra sao?

Ô hô, y hi! Thời ư? mệnh ư? Từ xưa như vậy, nên làm cách nào? Bốn rợ phục mình, bờ cõi yên lâu.

(Nguyễn Hiến Lê dịch - Cổ văn Trung Quốc/ NXB Tao Đàn - Sài Gòn, 1966)
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài viết)
[1]