Konstantin Mikhailovich Simonov (tiếng Nga: Константин Михайлович Симонов) (sinh ngày 28 tháng 11, lịch cũ 15 tháng 11 năm 1915, mất ngày 28 tháng 8 năm 1979) là một nhà văn, nhà thơ và nhà biên kịch Liên Xô nổi tiếng với những tác phẩm viết về Chiến tranh giữ nước vĩ đại. Có lẽ tác phẩm được biết tới nhiều nhất của Simonov là bài thơ Đợi anh về (Жди меня), một trong những bài thơ hay và được biết đến nhiều nhất của Văn học Xô viết trong Thế chiến thứ hai.




Tôi buồn và nhớ quá
Giá tìm được ai kia
Giống hệt như em ấy
Để khỏi quay trở về


Nhưng tìm đâu ra tay
Giống hệt đôi tay đó
Để trong cảnh chia ly
Tôi thấy buồn và nhớ


Tìm đâu ra đôi mắt
Biết như em giận hờn
Chỉ vô cùng thi thoảng
Giọt lệ dâng nỗi buồn



Tìm đâu ra cái miệng
Biết hát cười như em
Để suốt đời tôi lo
Nhỡ đâu nàng lỡ hẹn


Tìm đâu người mà ta
Luôn thứ tha mọi nỗi
Để bên nàng vẫn sợ
Chỉ tạm thời vậy thôi



Valentina Serova là một mỹ nhân nghệ thuật .
Nàng đã làm cho trái tim thi sĩ non trẻ liên tục dằn vặt và khổ đau .
Simonov đã yêu người phụ này với tất cả sức mạnh của một nhà thơ
có thể có được , tận tụy và trọn vẹn .


Đầu năm 1941 , trong một chuyến đi xa nhà thơ đã viết lên những
câu thơ đầy ám ảnh và lôi cuốn này .



Ôi ánh mắt biếng lười buông thả
Ngay tự buổi đầu đã nói cùng ta
Ta không phải là người em tìm kiếm
Chẳng phải ta là kẻ em cần


Ta chỉ được em tình cờ ấp ủ
Vào đêm mưa có tuyết rơi nhiều
Vì ta đã ở trong tê buốt
Ru em bằng chuyện cổ tích tình yêu



Simonov đã rất trung thực khi viết rằng :


Nhớ tên họ thêm vài ba tiếng
Chuyện này ai tạc dạ ghi lòng
Đám đàn ông buông một câu : thời chiến
Rồi ôm ghì phụ nữ cứ như không .



Đám mày râu sắp giờ xung trận
Kiếm tìm đâu một mái ấm gia đình
Thôi đành nghĩ đến bàn tay nào đấy
Một bờ môi , một giây phút phiêu linh .



Anh không phán xét gì họ cả
Dẫu sao thì trong lúc đao binh
Cũng cần có một thiên đàng đơn giản
Cho những ai không cứng nổi tim mình



Hay dở mấy cũng đánh chấp nhận
Ít ra thì khoảnh khắc lâm chung
Còn được nhớ đến môi đến mắt
Mới gụi gần dẫu chỉ người dưng .



Với ai đó có thể khi nào khác
Anh đôi giờ cũng ngang dọc tìm quên
Nhưng những ngày này ,cả tâm hồn và thể xác
Không lúc nào anh phụ tình em .


Hồng Thanh Quang chuyển ngữ .
Lúc bé, tưởng khóc là buồn; bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.