GỞICHÚT TÌNH THƠ THEO GIÓ XUÂN
Chẳng biết ngẫu nhiên hay không, tôi lại nhận viết lời bạt cho tập thơ cũng vào lúc cái rét ngọt ngào len về mọi ngã, hôn một chút lên nụ mầm của mai, chạm một chút lên chồi non của lá. Thiên nhiên rạo rực tình xuân, hồn thi nhân trào trên đầu ngọn bút. Những đóa hoa thơ Hậu Giang điểm một chút sắc màu cho vườn văn chương trên vùng đất mới. Ban biên tập chọn một chút nồng nàn. một chút rung động, một chút bâng khuâng pha một chút ưu tư e ấp, ủ thành rượu thơ, rót tặng bạn bè trong mùa xuân đến. “Nắng ấm, xuân tràn thêm ngất ngây. Em đi áo mới gió xuân say. Câu thơ ta gửi theo triền sóng. Đò chở tình xuân một chuyến đầy”.
Ta hãy theo chuyến đò yêu thương của Phan Hiền Đức tìm lại hồn quê, có khi nào ta rời xa nơi chon nhau cắt rốn, ta thèm một bờ ao, một lối mòn nho nhỏ, một cánh đồng lúa chin , chén cơm thơm dẽo, một bức tranh thật đẹp thận bình khiến ta cảm thấy hồn mình thanh thản trong trẻo hơn:
Trưa hè tắm mát bờ ao
Lối mòn nho nhỏ đi vào xóm thôn
Cánh đồng bát ngát lúa non
Cho ta hạt dẻo hạt thơm muôn phần
(Hồn quê)
Hình như những tâm hồn thơ bắt gặp độ rung động của trái tim khi đối diện với cái đẹp của thiên nhiên đều bật lên cảm xúc, Hoàng Điệp là vậy đó, đứng trước xứ Đà Lạt mộng mơ, anh hỏi một cách ngây thơ dễ thương:
Hỡi người con gái xứ đồi thông
Anh lên phố núi không quen núi
Em xuống đồng bằng có ngại sông
Người con gái xứ đồi thông sẽ bị đồng bằng mê hoặc thôi, bởi cảnh sắc hữu tình, hãy thưởng thức bức tranh thơ của Dương Kông:
.Dẫu cuộc đời có trăm nắng ngàn nưa
Dẫu trưa xuống sông càng thêm lấp lánh
Dẫu mưa có trút xuống nguồn vô tận
Sông vẫn hiền hoà nâng chiếc thuyền em
Nét xuân thì của thiếu nữ làm anh lung túng;
Thật vô tình giữa chợ mùa xuân
Anh gặp em nhìn anh bất chợt
Trong ánh mắt thiết tha quen-rất lạ
Anh biết mình đang lúng túng ngẩn ngơ
Để bây giờ bao ý nghĩ bâng quơ
Ùa đến. Chen nhau. Rối bời trong dạ
Bởi vì đâu một bóng hồng rất lạ
Sao lại cho anh những bất chợt diệu kỳ?
Tình yêu là đề tài muôn thuở, làm rung động trái tim thi nhân từ bao nghìn đời. Mỗi người thể hiện tình yêu theo cách riêng của mình. Nhưng thế mạnh của nhiều nhà thơ nữ là bày tỏ tình yêu mãnh liệt của mình với nàng thơ. Những câu thơ nồng nàn lửa cháy, mà trong đời thường không biết ngỏ cùng ai, nhất là với “người trong trái tim” mình. Có lẽ vậy mà trong bài “ Tình yêu của em” của tác giả Hòang ngọc ta bắt gặp sự mạnh mẽ đó:
“Tình yêu nồng nàn của em,
Em yêu anh
hơn hôm qua
thua ngày mai”
Dẫu chị biết “Bên cạnh ngọt ngào là nỗi đắng cay”, chị vẫn biết như vậy, nhưng trái tim chị đã mách bảo “ Không thể nào không yêu anh”. Khi tình yêu ngập tràn trái tim, chị lại muốn thố lộ cùng đất trời:
“Em muốn đứng giữa trời mà hét,
Em yêu anh
yêu anh....”
Thơ Hoàng Ngọc có tứ đằm thắm dịu dàng, lại có những câu thơ mượt mà, dữ dội. Chính những nốt thăng, trầm ấy, làm cho thơ chị dể thương.
Ở Vũ Viết Tòng ta bắt gặp một chủ đề thơ rất thú vị “Nợ” Cuộc đời này ai mà không nợ nhỉ? Nhưng món nợ mà khi vay hay cho vay đều cũng rất khó đòi. Đó là nợ tình! Chính bản thân anh cũng băn khoăn:
“Tôi nợ em? Hay em nợ tôi?
Mà cả đời day dứt không thôi
Muốn em phải trả mà không được.
Hẹn ước có đâu để mà đòi.
Bởi có hẹn ước đâu mà biết ai nợ ai, nhưng rồi thời gian trôi qua, tất cả là kỷ niệm, là quá khứ, dù vui hay buồn vẫn là vết thương lòng khó phai:
“Thắm thoát thế mà bốn chục năm
Em thành bà ngoại tóc hoa răm
Cô đơn – Em biến tôi thành nợ,
Khó trả cho em gấp vạn lần”
Món nợ ấy thành tình cảm đẹp.Tấm lòng khoan dung độ lượng của chàng trai năm xưa đã biến tình yêu xưa thành tình cảm bạn bè, xóm giềng thân thiết.
Cuộc sống chúng ta tình yêu là một bản tình ca đẹp, nhưng tình đồng đội cũng là một trường ca tha thiết khôn nguôi, những người con rời xóm làng vào quân ngũ khi chiến tranh lan đến quê hương mình, họ ra đi vì quê hương, vì xóm làng với trái tim nồng nàn yêu nước. Những chàng trai ấy trong thơ người lính Phan Văn Vui thật đẹp thật hào hùng, dũng cảm trong chiến đấu:
....Lệnh chiến đấu - Giặc lên
Hùng chụp bê bốn mươi
Tôi hoạt theo chia lửa...”
Nhưng cũng thật hiền, thật hồn nhiên sau trận đánh quân thù:
“Nắng dội lửa mặt đồi”
Trời giữa trưa êm ả
Tôi xếp quân với Hùng
Tiếp ván cờ ung dung”
(Đánh cờ trên chốt)
Ta thấy trong đấy hình ảnh nhưng chàng trai trong đoàn xe không kính, bình thản ung dung không khiếp sợ kẻ thù. Bởi vì cuộc chiến đấu của họ là cuộc chiến đấu chính nghĩa, chiến đấu đem lại thanh bình cho đất nước. Và khi cuộc chiến tan rối chiến tranh không còn nữa, người lính trở lại đời thường tham gia vào công việc xã hội khi về hưu họ vẫn luôn giữ gìn nhân cách cao đẹp sáng . Đồng Quang Năm đến với ta trong tứ thơ:
“ Hôm nay bóng xế trăng tà
Về hưu trở lại quê nhà cùng con
Mong sao sức khỏe vẹn tròn
Giữ gìn phẫm chất lòng son của mình”
(Tâm sự người cán bộ hưu trí)
Mỗi vùng đất luôn đem đến cho thi nhân nhiều cảm xúc. Tác giả Vũ Hòang Điệp đã đem vào thơ mình cái đẹp, cái nên thơ của bến Ninh Kiều:
“Ninh Kiều đẹp lắm Ninh Kiều ơi
Man mác tình xuân đẹp tuyệt vời
......
Đêm xuống dập dềnh trên sóng nước
Thuyền trăng lướt nhẹ gió êm trôi”
(Đêm Ninh Kiều )
Ở thơ Đặng Văn Hiếu, anh dành rất nhiều cảm xúc cho mỗi vùng đất anh đến, anh qua. Đâu đâu cũng cảnh, cũng tình, nhưng gắn bó với anh nhất là vùng đất hậu Giang, nơi anh đang sống và làm việc. Anh khẳng định:
“Anh sẽ về đây đất Hậu Giang
Có gió, có mây, có nắng vàng,
Có em gái nhỏ bên dòng nước
Sáng sáng, chiều chiều chuyến đò ngang”
(Lữ khách)
Thơ Hiếu như một bức tranh với những gam màu ấm cúng, thân thiết và sinh động với bóng dáng cô lái đò nho nhỏ xinh xinh.
“Lữ Khách” của tác giả Nguyễn Văn Hồng nói lên cái duyên gắn bó của mình với thị trấn mới gặp đã yêu, anh bày tỏ:
“Chưa phải là quê hương
Mà thân thương biết mấy
Chưa phải là quê hương
Mà yêu nhau đến vậy”
Có tác giả thơ lại rung động trước sự thay đổi của đất trời phương Nam, để lắng nghe câu hò xao động dòng sông đang trở mình phơi áo lụa. Nơi ấy có đôi mắt làm anh say đắm rộn ràng. Đôi mắt không nói, sao lòng người xôn xao đến vậy? La Ngọc Sơn đến với xuân bằng những dòng thơ đằm thắm trữ tình:
“Sông xuân vang vọng câu hò
Có đôi con mắt chơi trò ú tim
Dõi xa rồi lại kiếm tìm
Đùa nhau chi mãi cho tim rộn ràng”
(Xao động giấc xuân )
Rượu đã cạn bình thơ vẫn thắm, có thể những vần thơ chưa là chất men say, nhưng nó sẽ làm ấm lòng ta đêm trừ tịch. Ta thả đèn gió đầu năm đón lộc. Mong xuân mới đem bao thi hứng đến mọi người. Và cũng để vườn thơ Hậu Giang càng thêm khởi sắc.
Linh Lan
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
(Hoàng Hạc Lâu - Thôi Hiệu)