Trăng cười cho tạnh mưa tuôn
Cho ăn năn cạn,cho buồn đau vơi
Mai đây hiu quạnh bên đời
Trong tăm tối vẫn luôn ngời tình trăng
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Đường về mù mịt sương giăng
Câu thơ ngày cũ còn chăng nỗi niềm
Dõi theo dấu cũ đi tìm
Thơ ai cũng đã trót chìm trong suơng
Trôi xa theo gió ngàn phuơng
Còn chăng thoáng chút dư hương cũ càng.
ANH NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
MỘT NGÀY
Một ngày ta đến bên nhau
Cỏ xanh,nắng nhạt,lao xao hoa vàng
Mấy đôi bướm lượn bên đàng
Vài con chim nhỏ tung tăng trên cành
Gió về vừa đủ mong manh
Dể em mắt biếc cho anh nao lòng
Em đi đất bỗng bềnh bông
Em cười mây hoá mênh mông một trời
Em hờn biển cũng đầy vơi
Em vui anh cám ơn đời... có em.
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
RƠi...
Lá rơi cho nụ xanh chồi
Mưa rơi ướt đât,cây đời nở hoa
Sầu rơi, phiền muộn rồi qua
Chiều rơi cho sáng chan hoà nắng mai
Suơng rơi,thu gọi heo may
Ta rơi khờ khạo vào ngay tay người...
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
KHÔNG ĐỀ
Nhớ sao là tiếng ai cười
Thực hư cũng đủ ru đời quạnh hiu
Hanh hao ngọn gió cô liêu
Bóng dài dổ nhạt nắng chiều liêu xiêu
Bờ xa lau lách tiêu điều
Thuyền ai chìm nổi đã nhiều bể dâu
Hỏi mình trôi dạt về đâu
Mênh mang trời nước,cạn sâu bến đời
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
cám ơn đã nói nhiều rồi
riêng thơ thì để cho người ấy xem
bạc đầu bởi có chút duyên
chờ trăng mọc để đêm nghiêng khóc thầm
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
N H Ớ
Chiều mưa ngồi nhớ quê xa
Mênh mông sông trắng biết nhà nơi đâu
Bao năm theo cuộc bể dâu
Lên triền núi thẵm,xuống đầu ghềnh xanh
Vẫn thuơng hương lúa ngọt lành
Chân cầu sóng vỗ,nắng hanh cuối ngày
Hoa cau nở trắng nhà ai
Hàng trầu vườn cũ xanh hoài tơ duyên,
Bến xưa còn đó đợi thuyền
Chở ai lưu lạc về miền ấu thơ
Bao năm mỏi mắt trông chờ
Bạc phơ tóc trắng,võng đưa ngậm ngùi
Chiều rơi hiu hắt tiếng cười
Mẹ ngồi nhóm lửa đợi người lãng du...
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Lặng ngồi ngắm ánh sao xa
Mong manh nào biết đâu là thật đâu
Trời đêm thăm thẳm một màu
Mênh mông quá đến bóng câu cũng nhòa.
(Anh ơi đừng trách em nha
Chẳng sao viết nổi một câu ra hồn
Chắc do quen thói đi buôn
Nên câu thơ cũng giận hờn...quay lưng)
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Khoan khoan thơ hãy dừng chân
Giận hờn chi bấy cũng cần khoan dung
Dẫu người lỡ gõ lung tung
Thì thơ vẫn cứ cuối cùng... là thơ.
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Người đi thơ hoá bơ vơ
Thơ đi người có ơ hờ ngó lơ?
Ai đi dệt mộng,xây mơ
Bỏ thơ hốc hác bơ phờ vẩn vơ
Vào ra thơ ngẩn ngơ chờ
Ra vào ai có nhớ thơ thẫn thờ?
AN NHIÊN
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook