THU CUỐI
Mấy hôm nay
em thấy người ta làm thơ về mùa thu nhiều lắm
Mùa thu như là trang giấy trắng
Họ vẽ lên thật nhiều ước mơ.
Họ vẽ nên con đường sáng
Rồi nắm tay nhau cùng đi qua
Họ vẽ nên những nụ cười ấm áp
Đợi chờ nhau dưới mái nhà
Họ vẽ nên những thành phố
Nơi ấy họ yêu nhau
Nơi ấy họ ra đi
Nhưng cũng là nơi họ đợi nhau trở lại
Họ vẽ lên đám mây xanh
Những màu váy mới
Những chiếc váy họ sẽ mặc khi gặp nhau
Những cô gái ngày thường giản dị
Bỗng đẹp tuyệt vời trong mùa thu
Ngày thường họ ít nói
Mà bây giờ họ làm thơ.
Những nhà thơ cũng làm rất nhiều thơ
Họ tặng tình yêu cho một vài cô nàng váy tím
Chẳng đợi chờ nhau cũng thành mùa thu âu yếm.
Em chợt buồn tênh
Em chợt giật mình
Người ta cũng gọi em là nhà thơ
Mà mùa thu về lúc nào em không rõ
Em cũng chẳng nghĩ gì khi đàn chim về trước ngõ
Hót mấy lời vu vơ
Em chẳng có ai để đợi chờ
Chẳng có ai khen em trong màu váy mới
Chẳng có thành phố nào trên thế giới
Để em gọi là “thành phố mình yêu nhau”
À phải rồi, mình có đợi nhau đâu
Anh đã đi về một nơi nào đó
Cái hẹn tháng 8 thế là suốt một đời bỏ ngỏ
Cho một người con gái khác đi qua.
Em chẳng thấy gì vì em ở rất xa
So với mùa thu đang ngày đêm vẫy gọi
Những chiếc lá dẫu trở vàng rất vội
Suốt đường về em cũng chẳng nhận ra
Thỉnh thoảng hàng xóm bật một bài ca
Bài ca thất tình làm em nhức nhối
“Không còn gì cho nhau
Quán cà phê đàn dương cầm buồn
Những điệu buồn da diết
Đắng cả những viên đường”
Phải rồi, cà phê.
Dạo này em hay uống cà phê một mình anh ạ
Chỉ một mình em.
Em ngồi đó đã thành quen
Khi người ta mang ra một đen đá
người ta lại nhìn em.
Mùa thu cũng nhìn em
Rồi tự hỏi vì sao em không nhận ra mùa thu ở đó
Hay bởi vì em không còn yêu mùa thu?
Mùa thu là mùa em sinh ra
Cũng là mùa em chết
Vậy mà sống trong mùa thu em nào đâu biết
Em không mặc váy, em cũng không làm thơ.
Em vẫn ở đây nhưng đã hết đợi chờ
Như chiếc lá mùa thu cuối cùng sẽ rụng
Em lắng nghe trong buổi chiều đồng vọng
Những tiếng nói cuối cùng của mùa thu.
XL
15/8/13
Xử thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh?