Khi anh nhìn ngắm em, em yêu dấu của anh
Ôi Amaryllis, em là những bức tranh nghệ thuật
Anh thấy mình như thể là nhà thơ
Để viết tặng em những gì xứng đáng
Khi anh mang em vào trong tập thể ấy
Nơi những con người mà cấp bậc được viết trên bảng kia
Còn em, đứa con của cánh đồng quê
Ai là người đã khinh thường em thế?
Họ dường như không nghi ngờ vẻ quý phái của em
Họ cũng không trừng phạt, họ cũng không ngờ vực
Rằng em đến từ những bụi lau, những sàn cỏ phơi khô
Thế giờ đây, ai là người bù đắp cho em sự nghi ngờ?
Đó chính là nhà thơ, người mà không bao giờ trách móc
Người mà bao giờ cũng tự khuyên mình như một bá tước.
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook