TIẾNG SÁO THIÊN THAI
Thế Lữ
Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi,
Bên rừng thổi sáo một hai kim đồng.
Tiếng đưa hiu hắt bên lòng,
Buồn ơi! xa vắng, mênh mông là buồn...
Tiên Nga tóc xõa bên nguồn.
Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu;
Mây hồng ngừng lại sau đèo,
Mình cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi.
Trời cao, xanh ngắt. -- Ô kìa
Hai con hạc trắng bay về Bồng lai.
Theo chim, tiếng sáo lên khơi,
Lại theo dòng suối bên người Tiên Nga.
Khi cao, vút tận mây mờ,
Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh,
Êm như lọt tiếng tơ tình,
Đẹp như Ngọc Nữ uốn mình trong không,
Thiên Thai thoảng gió mơ mòng,
Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay..
NẾU ANH CÒN TRẺ
Hoàng Cầm
Nếu anh còn trẻ như năm ấy
Quyết đón em về sống với anh
Những khoảng chiều buồn phơ phất lại
Anh đàn em hát níu xuân xanh
Nhưng thuyền em buộc sai duyên phận
Anh lụy đời quên bến khói sương
Năm tháng... năm cung mờ cách biệt
Bao giờ em hết nợ Tầm Dương ?
Nếu có ngày mai anh trở gót
Quay về lãng đãng bến sông xưa
Thì em còn đấy hay đâu mất ?
Cuối xóm buồn teo một tiếng gà...
VỀ THÔI
Lưu Trọng Văn
Về thôi, người tình già ơi
Thôn nữ chị đã qua cầu thóc lép
Thôn nữ em trăng đầy tuột khỏi chồi tay
Thôn nữ út lơ đãng lên đòng nào biết
Khúc tình xưa,
Xưa ấy …
Xưa rồi !!!
Về thôi
Làm gì có trăm năm mà đợi
Làm gì có kiếp sau mà chờ
Đất Mẹ - Đất Nàng
Con sáo sang sông tha cọng rơm vàng lót ổ
Mười chín năm tình cũ
Người tình già ơi
Nhớ không?
MÀU TÍM HOA SIM
Hữu Loan
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê...
Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa...
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường đông bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi ví vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu...
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
cậu ơi có chỗ nhầm lẫn rồi đấy. Màu Tím Hoa Sim là viết thời kháng chiến chứ không phải phong trào Thơ mới đâu. Nên cẩn thận chút bạn nhé
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu...
***
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
À quên ! Do mình chép từ file word ra nên chọn SELECT ALL mà quên chọn lọc. Thành thật xin lỗi
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Nhân nói về thơ Mới, Xuân Diệu đã trích 1 câu trong 1 bài thơ của Baudelaire - Chủ xướng chủ nghĩa Tượng Trưng Pháp - làm câu đề tựa. Có ai biết đó là câu nào, bài gì, và Xuân Diệu đề tựa bài nào trong sáng tác của ông không?
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu...
***
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Nếu mình không nhầm thì đó là "Les parfums, les couleurs et les sons se répondent", một câu trong bài "Correspondances" của Baudelaire:
Correspondances
La Nature est un temple où de vivants piliers
Laissent parfois sortir de confuses paroles;
L'homme y passe à travers des forêts de symboles
Qui l'observent avec des regards familiers.
Comme de longs échos qui de loin se confondent
Dans une ténébreuse et profonde unité,
Vaste comme la nuit et comme la clarté,
Les parfums, les couleurs et les sons se répondent.
Il est des parfums frais comme des chairs d'enfants,
Doux comme les hautbois, verts comme les prairies
- Et d'autres, corrompus, riches et triomphants,
Ayant l'expansion des choses infinies,
Comme l'ambre, le musc, le benjoin et l'encens,
Qui chantent les transports de l'esprit et des sens.
Xuân Diệu trích câu này trong bài "Huyền diệu".
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook