...
Những người này nói chuyện với bà Nội và cha mẹ chị thật lâu...Rồi mẹ kêu chị vào nhà, thay quần áo đẹp...vừa chải tóc cho con gái, mẹ nói: Lên nhà thưa mấy cô mấy bác đi con, ngày mai bà Nội, cha mẹ và anh hai, chị ba đưa con Tư sang ở nhà má Ba nhôn...Con qua bển ở với má Ba thời gian cho má ba đỡ buồn...tội nghiệp Ba thằng út, ổng mới bỏ má con nó mừ...
Thằng út thì chị nhớ, nhà nó ở bên kia bên đò, lâu lâu nhà chị có đám giỗ hay nhà nó có đám gì thì hai gia đình có qua lại, khi chị qua bên ấy ăn đám giỗ hoặc đám cúng đình cùng bà Nội đều gặp nó...Nghe mẹ nói, chị ngây thơ hỏi: Ba nó làm sao mà bỏ nó vậy mẹ...
Mẹ chị rơm rớm nước mắt: Ông đi làm cách mạng, hôm qua bến đò về thăm má con nó, bị tây phục bắn chết rồi phơi xác trên Đình mấy bữa rày...
Tự dưng, chị thấy thương Thằng út lạ...
Bữa tối hôm đó, những cô hai, cô ba và bà năm, bà sáu nhà Thằng Út ở lại nhà chị...Bà Nội dặn chị qua bển phải nghe lời mọi người, cha chị ngồi ở ngoài sân hút thuốc nhìn ra bến, chị chạy ra ôm cổ cha dụi dụi vào cái cổ có cái mùi mằn mặc của sông nước vùng này, chợt nghe tiếng cha nói: Vô ngủ sớm đi Tư, mai qua bển rồi...
Đêm, chị ngủ với mẹ khác với mọi lần là ngủ với Nội...Mẹ dặn chị rất nhiều...nhưng chị hiểu chỉ sang ở bên đó cho má ba vui ít bữa rồi chị lại về bên này, để còn sang nhà ông thầy Bảy học chữ nữa chứ...đi lâu quá con Út đẹt nó giận, nó không cho coi truyện Nàng út ống tre thì chết...chỉ nghĩ đến đó thôi là không còn biết gì nữa...
Tờ mờ sáng ở vùng quên này là mọi người đã dậy, chị được ngủ thêm chút nữa để rồi nghe tiếng Nội khẽ khọt: Con Tư dậy chưa, dậy rửa mặt, ăn cơm rồi đi cho sớm nè bây...
Không đợi đến tiếng thứ hai, chị choàng dậy chạy xuống bến rửa mặt...Buổi sáng nước dâng đầy tràn lên mí gạch mà Cha đã xếp ngay ngắn cẩn thận để khi nước rút đi khỏi sình...Rửa mặt xong, chị vào nhà đã thấy mẹ chuẩn bị quần áo đẹp- bộ quần áo có những bông hoa nho nhỏ màu tím nhạt mà mẹ mua hôm tết ở chợ làng...chỉ khi có công chuyện mới mặc, khẽ khàng vừa mặc cho con gái, vừa chải tóc, vừa dặn dò...chị hình như chưa đủ hiểu những suy nghĩ và lo lắng cho người lớn, chỉ thấy hơi sợ sợ những người ở bên kia sông nơi có những người ác...nhưng nói về Thằng út và má Ba...rồi chuyến đi, hầu như trong chị chỉ còn là sự háo hức...
Sau khi ăn uống và chuẩn bị xong...mọi người ra khỏi nhà...Cha cõng chị trên lưng...mẹ đi với bà Nội, anh hai và chị ba đi trước...mấy dì và cậu ở đằng sau...qua khỏi nhà một chập...nghe tiếng con Mực sủa rối rít...chị tụt xuống khỏi lưng ba chạy ngược lại, con Mực mừng quá...đuôi ngoáy tít và gần như xô chị ngã...chị ôm nó vào lòng và dặn;Ở nhà ngoan, tao đi ít bữa rồi tao về...chập về...tao đem bánh về cho...
Con Mực chừng nghe hiểu chạy ngược về phía nhà...vừa sủa lên những tiếng như chào cô chủ của nó...
Chẳng mấy chốc mọi người đến bến sông...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...