Trong vương quốc âm u cô tịch
Proserpine ngồi bên lão chồng già
Với nét mặt cau có, khó coi
Vì trong tim nàng cất lên lời than thở
Hoa hồng, loài hoa ta yêu quý
Ta thèm một lần được chạm nó vào tay
Ôi chim hoạ mi, hoạ mi bé bỏng
Ta thèm một lần nghe chim hót bên tai
Ôi ta mong được một lần nhìn thấy
Ánh mặt trời hôn nhẹ lên má ta
Cả tuổi trẻ ta suốt đời giam hãm
Cùng với những linh hồn trắng bệch nơi đây!
Cuộc đời ta cùng với cuộc hôn nhân
Lại phải sống nơi âm u địa ngục
Cùng với hồn ma mặt mày trắng bệnh
Với dòng sông địa ngục chảy trôi.
Trong bữa tiệc hôm nay Charon ta mời đến
Một con người đầu hói, chẳng bắp chân
Gương mặt trắng như linh hồn âm phủ
Ta chán trường với cuộc sống nơi đây.
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook