Bí mật của anh là bí mật của thơ:
Những người anh yêu đều là thi sĩ
Bí mật của anh là bí mật của thơ:
Người yêu thơ anh đều là tri kỷ
Nhưng nói cho cùng ai chẳng là thi sĩ
Từ ngày sinh ra ta sống tựa thi nhân
Mọi xúc động, buồn vui, đều như thế
Thường đến với ta đâu chỉ một lần
Nhưng trên đường đời phân vân, vội vã
Ta bỏ thơ mong ôm trọn kiếp người
Cho tới một ngày thần chết tới
Lơi lả, hư vô, mỉm miệng cười
Thần chết đặt vào tay ta bài thơ tuổi trẻ
Ta nuối tiếc thơ, cay đắng, ngậm ngùi
Một tài sản lớn lao như thế
Ta lãng quên như không có trong đời
Tự nhiên quanh ta hồn nhiên bao thứ
Bỗng trở nên rực rỡ, rạng ngời
Ta như sống trong hào quang của Chúa
Và hiểu ra thân phận con người
Anh nói lời này em có tin không nhỉ
Tình yêu của anh đã ở phía em rồi
Bao nhiệt huyết sôi trào mơ mộng đó
Tưởng chỉ còn ít phút tàn hơi
Nhưng điều này là bí mật em ơi:
-Ta xúc động bởi bài thơ nào đó
Sẽ biết ngay ai là người đau khổ
Chỉ để một giây ta mỉm miệng cười.