Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Diệu » Dưới sao vàng (1949)
Đăng bởi Vanachi vào 11/08/2008 03:39
Tặng Thương Binh
Có những khi mưa dầm dài dặc như trời
nhức nhối ở trên mây;
Có những đêm trăng lặng gieo trên tàu lá chuối;
Có những khi bên an dưỡng đường chiều vây
hiu hắt như nhớ nhung chi;
Có những khi... Có những khi...
Những khi nào, nào ai đếm hết?
Những khi một mình hay khi thanh vắng,
Khi khắc lụa và khi mắt vợi,
Khi trời đi theo đám mây bay,
Khi mai đêm hay lúc chiều ngày,
Khi tiếng hát nằm trong trí nhớ
Lên giọng hát thầm như một cuộn tơ nức nở,
Người thương binh bỗng nhớ tay chân.
Nhớ nào hơn nhớ trong thân thể?
Nhớ nào hơn cái nhớ tay chân?
Chim thẳng dong còn lúc nhớ rừng,
Mây phiêu bạc lưng chừng nhớ núi,
Những nghệ sĩ nhớ con đường gió bụi,
Nhớ mặt trăng trời là những hoa đêm,
"Anh nhớ em, em hỡi! anh nhớ em"
Là cái nhớ của tình nhân muôn thở;
Nhưng nhớ đâu có nhớ
Như người thương binh bỗng nhớ tay chân.
Đêm nay lạnh lùng buông toả bâng khuâng,
Người thương binh trở mình, nghe rét nơi chân đã mất;
Chân đã mất, nhưng rét còn vẫn rét
Nơi lòng chân ma, nơi ngón chân ma.
Nơi mắt cá tàn, nơi đầu gối đã qua.
- Ôi cái chân, em ơi, em đã lìa thân thể
Đem nguyên tử trả cho vòng luân chuyển,
Anh để em rơi bón đất nước nhà;
Như một lá vàng em vội vàng xa;
Cớ làm sao đêm nay em lại về như cũ,
Nghe em đó, mà không còn em nữa,
Rét không em, ôi kỷ niệm bàn chân,
Rét giùm em, anh vẫn lạnh toàn thân.
Người thương binh kéo chăn như tưởng đắp
Phía chân vắng với cả lòng ủ ấp,
Người thương binh khe khẽ giọng ru ru,
Ru chân, ru mình, ru dịu mùa thu,
Ru tổ quốc, ru và trời đất nữa;
Ru những nỗi đau, ru màu khói lửa,
Ru người ta, để thấy được người ru...
- Nhớ tay chân là mấy nhớ tương tư...