Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Sách » Chân dung nhà văn (1992)
Đăng bởi @Lá@ vào 26/10/2008 10:31
Cô giáo làng tôi đã chết rồi
Một đêm ra trận đất bom vùi
Xót xa Đình Bảng người du kích
Đau đớn Bạch Đằng lũ trẻ côi
Đường tới chiến công gân cốt mỏi
Lối vào lửa đạn tóc da mồi
Mặt trời ảm đạm quê hương cũ
Ở một cung đường rách tả tơi.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi @Lá@ ngày 25/10/2008 10:33
Tiếp theo cuốn Thương nhớ tài hoa của Nguyễn Vũ Tiềm, phác thảo chân dung của năm mươi nhà thơ, nhà văn đã quá cố, những cây bút có những đóng góp đặc sắc cho nền văn học của đất nước, hôm nay Nhà xuất bản Văn học gửi tới bạn đọc một tập hợp khác về chân dung các nhà văn.
Đây là những kí hoạ có tính đặc tả của Xuân Sách, những chân dung vốn đã khá phổ biến trong và ngoài giới văn học suốt vài chục năm qua.
Tác giả không nêu đích danh ai, nhưng dưới nét bút phác thảo, những độc giả quan tâm tới văn học và người làm văn học, vẫn có thể nhận ra từng đối tượng. Dĩ nhiên thể loại này thường cố ý phóng to các đặc điểm và khi nhìn vào nét đặc tả ấy – tuy mất cân đối và đôi khi phiến diện - vẫn dễ dàng nhận ra diện mạo, cốt cách từng nhân vật.
Chất vui, hóm và nhất là khả năng chơi chữ có thể khiến người ta ngạc nhiên một cách thú vị, nhưng cũng có thể gây nên những sự không hài lòng đây đó...
Chúng tôi chỉ coi đây là những nét tự trào của giới cầm bút, cười đấy nhưng cũng tự nhận ra những xót xa, hạn hẹp của chính mình, những gì chưa vượt qua được trên những chặng đường quanh co của lịch sử và thời đại. Tự soi mình hoặc hiểu mình thêm qua cái nhìn của người cùng hội, cùng thuyền lắm khi cũng hữu ích. Cái cười trong truyền thống dân gian vốn là vũ khí, ngày nay còn có thể là sức mạnh thúc đẩy đi tới phía trước.
Với ý nghĩ ấy, chúng tôi mong bạn đọc và các nhà văn thông cảm cho những gì bất cập hoặc chưa lột tả được thần thái của từng chân dung.
Dù sao đây cũng là 100 bức tranh nhỏ về những người có công trong văn học, những người nổi tiếng trong làng văn, trong bạn đọc bằng chính những tác phẩm có giá trị của mình.
Rất mong bạn đọc và các nhà văn nhận ra mối chân tình trong cuộc vui của làng văn, và lượng thứ cho những khiếm khuyết.
Nhà xuất bản Văn học
Gửi bởi bao anh ngày 04/04/2010 01:51
Một góc trời nam anh tá túc
Hồn vẫn phiêu diêu tận quê nhà
Văn chương đâu phải là bếp núc
Để anh xào nấu chuyện ngày xưa
Cô giáo làng nay thành bà lão
Móm mém nhai trầu đất Lam kinh
Vẫn hỏi anh sao không về chốn cũ
Rùa vàng ngủ quên bên góc hoàng thành
"Anh em bốn bên mà ta ở giữa "
Xin hỏi anh ,anh có thấy cô đơn ?!
Hố bom hoa lên màu cỏ mới
Sóng gió tan rồi mặt trời lên
Vẫn biết văn chương là cái nghiệp
Bỏ thì thương mà vương thì đau
Xin anh hãy bao dung vì nghĩa cả
Vì đàn em đang lớp lớp cơ cầu !