Thơ » Nga » Vladimir Vysotsky
Đăng bởi nguyenxuanphong vào 27/02/2011 00:06
Свои обиды каждый человек -
Проходит время - и забывает,
А моя печаль - как вечный снег,-
Не тает, не тает.
Не тает она и летом
В полуденный зной,-
И знаю я: печаль-тоску мне эту
Век носить с собой.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenxuanphong ngày 27/02/2011 00:06
Mỗi con người với hờn giận của mình
Thời gian trôi đi – người ta quên vội
Nhưng nỗi buồn tôi – như tuyết vĩnh hằng
Không hề tan chảy, không hề tan chảy.
Không tan chảy, ngay cả trong mùa hạ
Ngay giữa buổi trưa nóng bức, oi nồng
Và tôi biết rằng: nỗi buồn như thế
Đành mang theo mình suốt cả trăm năm.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi nguyenxuanphong ngày 27/02/2011 00:07
Thank Thee, O Lord, for Thy grace,
That with time we forget any woe.
But what troubles me doesn’t melt
As if it’s the eternal snow.
It doesn’t melt even in summer
In the mid-day heat,
And I do know that this trouble
Forever will be with me.