Thơ » Hungary » Várnai Zseni
Đăng bởi hongha83 vào 24/06/2021 09:50
Délben mégis győzött a nap sugárka,
az ősz ködét átfúrta, mint a dárda
s a szürke ködmön fénylő díszt kapott
magára tűzte ékül a napot.
S míg a fénygömb ott tündökölt az égen
én földi porszem megigézve néztem,
olyan volt mint egy óriási mosoly
s szerte foszlott tőle a ködgomoly.
Így harcol ő a köddel és sötéttel,
s mikor a föld elfordul tőle éjjel,
ő akkor is ott virraszt őrhelyén,
s rést vág az egek sötét függönyén.
Ó, jól tudom,hogy nem miattunk fénylik,
de a gyümölcs, mégis csak nékünk érik,
belőle árad minden, ami élet:
a kezdettől változó őstenyészet.
Tudom,de mindig újra meg csodálom,
mikor áttör a ködlő láthatáron,
tavaszidőn dicsfényben tündökölve,
s ősszel,mikor búcsúzva néz a földre.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 24/06/2021 09:50
Giữa ban trưa tia nắng gom hết sức
Xuyên qua màn sương như một mũi tên
Màn sương dày mờ đục loé lên
Ánh mặt trời càng thêm rực rỡ
Quả cầu lửa trên trời cao lấp lánh
Hạt bụi như tôi mê mẩn ngắm nhìn
Tan trong sương quầng sáng lung linh
Trông rạng rỡ như nụ cười vũ trụ
Ánh sáng cố xua sương mù bóng tối
Khi không gian đang dần ngả về đêm
Từ chân trời những tia nắng loé lên
Hắt ánh sáng xuyên màn trời sẩm tối
Tôi biết rằng chẳng vì ta trời nắng
Nhưng vì chúng ta quả chín trên cây
Từ bên trong bao sức sống tràn đầy
Từ ngàn xưa vẫn luân phiên khởi phát
Dù quen thuộc tôi vẫn luôn choáng ngợp
Nhìn hào quang xuyên sương sớm mùa xuân
Và khi thu về rực rỡ hoàng hôn
Những tia nắng cuối cùng rơi xuống đất