Em vẫn thường cất giấu nỗi hoang mang
Để thấy mình đang sống
Những áng mây xanh và cỏ cây hoa mộng
Không còn dành cho em!
Em vẫn thường nhìn ngắm khoảng trời đêm
Và thấy mình trong đấy
Khoảng trống mênh mông giống như em trong lòng anh vậy
Hiện hữa nhưng vô hình...
Và em vẫn thường nhìn vào mắt anh
Thói quen mà - khó bỏ
Dẫu biết rằng mắt kia không còn dành cho em những ánh nhìn cháy lửa
Như cái thuở ngọt ngào.
Ừ thì mọi thứ bây giờ đã hoá hư hao
Hai ta đều biết thế
Chỉ là ai mạnh mẽ hơn để phá vỡ lời thề dâu bể
Để chúng mình chia tay!