Thơ » Việt Nam » Trần » Trần Minh Tông
崑山大導師,
為我作福田。
王臣悉皈敬,
佛道續還連。
法繼二祖後,
究竟威音前。
不著文字相,
演說如來禪。
本來無大小,
任器隨方圓。
顧我火宅中,
蓋是有夙緣。
親嘗法乳味,
身體覺輕便。
漆桶忽打破,
八穴與七穿。
將謂有所得,
所得何物焉?
將謂無所得,
參學非徒然。
所得無所得,
欲語殊難言。
言語既難得,
誰受復誰傳。
葛藤亦不少,
如縛更添纏。
止止。
然而不得已,
短偈復重宣。
Côn Sơn đại đạo sư,
Vị ngã tác phúc điền.
Vương thần tất quy kính,
Phật đạo tục hoàn liên.
Pháp kế Nhị tổ hậu,
Cứu cánh Uy Âm tiền.
Bất trước văn tự tướng,
Diễn thuyết Như Lai thiền.
Bản lai vô đại tiểu,
Nhậm khí tuỳ phương viên.
Cố ngã hoả trạch trung,
Cái thị hữu túc duyên.
Thân thường pháp nhũ vị,
Thân thể giác khinh tiên (tiện).
Tất dũng hốt đả phá,
Bát huyệt dữ thất xuyên.
Tương vị hữu sở đắc,
Sở đắc hà vật yên?
Tương vị vô sở đắc,
Tham học phi đồ nhiên.
Sở đắc vô sở đắc,
Dục ngữ thù nan nghiên (ngôn).
Ngôn ngữ ký nan đắc,
Thuỳ thụ phục thuỳ truyền.
Cát đằng diệc bất thiếu,
Như phọc cánh thiêm triền.
Chỉ chỉ.
Nhiên nhi bất đắc dĩ,
Đoản kệ phục trùng tuyên.
Bậc thầy lớn ở Côn Sơn,
Vì ta làm ruộng phúc.
Vương hầu bề tôi, thảy đều kính trọng,
Đạo Phật tiếp liền mãi.
Sau khi nối pháp vị Tổ thứ hai,
Cuối cùng sẽ đứng trước Phật Uy Âm.
Không bám vào văn tự,
Mà diễn giải về thiền của Như Lai.
Xưa nay vốn không lớn không nhỏ,
Vuông hay tròn tuỳ theo các đồ vật.
Đoái xem trong nhà lửa của ta,
Bởi vì có duyên xưa với Phật.
Người thân từng nếm mùi sữa pháp,
Nên thân thể cảm thấy nhẹ nhàng.
Cái thùng sơn thốt nhiên bị đập vỡ,
Tám lỗ với bảy chỗ thủng.
Nếu bảo là có điều sở đắc,
Sở đắc là cái gì vậy?
Nếu bảo là không có sở đắc,
Thì việc tham thiền chẳng phải là uổng công hay sao?
Sở đắc và không sở đắc,
Muốn nói nhưng thật là khó nói.
Đã không nói nên lời,
Thì ai học và ai truyền?
Giây leo cũng chẳng ít,
Như bị trói lại quấn thêm vào.
Thôi! Thôi!
Nhưng mà bất đắc dĩ,
Lại phải tỏ bày ra bằng bài kệ ngắn.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 08/04/2006 04:12
Côn Sơn bậc thầy lớn,
Làm "ruộng phúc" cho ta.
Vương hầu đều kính trọng,
Đạo Phật nối dài ra.
Tiếp pháp Đệ nhị tổ,
Rồi sẽ gặp Di Đà.
Chẳng nệ vào văn tự,
Nghĩa thiền vẫn nói ra.
Vẫn không có lớn, nhỏ,
Tròn, vuông tùy gọi là…
Nhà lửa ta, nhìn lại,
Với Phật, duyên đậm đà.
Nên từng nếm sữa pháp,
Thênh nhẹ tấm thân ta.
Tám lỗ với bảy khiếu,
Thùng sơn đập vỡ ra.
Có thể nói "sở đắc",
"Sở đắc" là chi mà?
Lại nói "không sở đắc",
Tham thiền chớ bỏ qua.
Sở đắc, không sở đắc,
Muốn nói, khó nói ra.
Đã không nói ra được,
Ai học? Truyền cho ta?
Dây nẻo cũng chẳng ít,
Như trói chằng thịt da.
Thôi Thôi!
Nhưng vì bất đắc dĩ,
Kệ ngắn lại bày ra.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 31/12/2018 11:43
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 06/01/2021 18:55
Bậc thầy lớn ở Côn Sơn,
Vì ta làm ruộng phúc ơn ban rồi.
Vương hầu kính trọng, bề tôi,
Tiếp liền Đạo Phật muôn đời mãi sau.
Nối sau pháp tổ thứ hai,
Cuối cùng đứng trước Phật ngài Uy Âm.
Không chờ văn tự hàn lâm,
Như Lai thiền diễn giải lầm về sau.
Không to chẳng nhỏ xưa nay,
Tuỳ theo đồ vật vuông bày gần xa.
Đoái xem nhà lửa của ta,
Có duyên bởi tại xưa xa Phật rồi.
Người thân sữa pháp nếm mùi,
Nên mình cảm thấy thân người nhẹ tênh.
Thùng sơn đập vỡ thốt nhiên,
Tám nơi lỗ bảy chỗ liền thủng ngay.
Nếu cho có sở đắc này,
Cái gì sở đắc là hay vậy cà?
Nếu không sở đắc bảo là,
Thì tham thiền chẳng phải là uổng công?
Có và sở đắc cái không,
Ướm lời nhưng khó nói không việc đời.
Đã không nói được nên lời,
Thì ai học với truyền đời để theo?
Cũng không ít hạng dây leo,
Bị như trói lại quấn theo thêm vào.
Thôi! Thôi! bất đắc dĩ nào
Bằng bài kệ ngắn tỏ bày tặng ông.