Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Anh Thái » Độc thoại trắng (1996)
Đăng bởi hongha83 vào 20/03/2008 10:45
Ươm từng giờ hoa nở
Trong khắc khoải đợi chờ
Ngờ đâu chiều thu ấy
Hoa vụn vỡ cõi mơ
Vẫn biết ngày thu đến
Lá chấp chới chân cầu
Sắc hoa bầm vết máu
Nụ xanh xưa còn đâu
Trời cao ngậm nỗi đau
Ngơ ngác chiều gió thổi
Đường cỏ lau trắng lối
Nỗi buồn chìm đất nâu
Khuya trăng lạnh dãi màu
Sương mơ hồ bãi vắng
Thương bóng mình thăm thẳm
Hoa tàn góp vào đâu ?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi dzdang ngày 31/03/2010 10:52
Thuở ấy nhìn hoa rơi
Tôi thường hay ngóng đợi
Trên đường đời giong ruổi
Dệt mộng tơ với người
Mộng là ảo ảnh thôi
Sao gom hết sao trời
Nhưng rồi tình lại tới
Đẹp một chiều hoa rơi
Một chiều hoa vẫn rơi
Dưới áng mây chân trời
Trăng gió tơ duyên nối
Se mộng đẹp bên người
Rồi ngày tháng dần trôi
Tình hoa thơm cỏ nội
Liễu xanh cười muốn nói
Nắng ấm mãi tình tôi
...
Ngày ấy hoa đã rơi
Người theo hoa về cội
Gió mang giông bão tới
Cỏ cây cũng than lời
Khóc ai chiều hoa rơi
Đường tơ đứt ngang rồi
Liễu xanh hờn không nói
Chỉ còn một mình tôi
Chiều nay nhặt hoa rơi
Nhớ bóng ai xa vời
Mưa sầu giăng trên lối
Gợi nỗi buồn khôn nguôi ...
Gió ơi xin cho gởi
Tình nhớ thương ngàn lời
Hẹn một ngày bên suối
Cùng với hoa nhẹ trôi ...