Gió dịu dàng đưa chiếc lá mềm
Gió vờn mát mẻ ánh trăng đêm
Gió hoà tiếng sáo ru khung cửa
Gió đợi hương hoa lượn trước thềm
Gió nặng ôm tình da diết thổi
Gió sầu mộng vỡ lạnh lùng thêm
Gió cô độc phận bơ vơ lối
Gió hận đời chôn kín nỗi niềm.
Vĩnh Bảo