Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trương Nam Hương
Đăng bởi Die Autumn vào 01/05/2009 20:43, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 01/05/2009 22:38
Em nằm xanh nhé, sông Hương
Ta nghiêng núi Ngự ngồi thương... dịu dàng
Khoả vào trong vắt mênh mang
Có soi kịp nếp cũ càng tháng năm
Khói sương dâu bể toan cầm
Lại e vương nỗi thăng trầm ngón tay
Chẳng hoà tan được rủi may
Huế cho không cả ly đầy... bóng vua
Vàng son rồi cũng gió lùa
Sắc rêu thiền định ngày xưa nhói buồn
Cung tần mỹ nữ nằm suông
Hương giang như thể chiếc gương goá chồng
Thôi thì cũng một đời sông
Thời gian phế đổ tơ hồng đến leo
Trời ơi áo mão vương triều
Lẫn trong hạt bụi gieo neo mắt người!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Người nghệ sỹ thích đùa ngày 27/04/2018 10:28
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Người nghệ sỹ thích đùa ngày 29/04/2018 09:25
Em có hay mùa đông trở dạ
Câu thơ nữa vời bỏ dốc cao
Nam giao oằn mình hờn núi Ngự
Ngày mẹ sanh anh mưa cả chiều
Cha đi chinh chiến khuất núi nhạn
Mẹ lẻ đôi tà bến phà trông
Tiếng kêu chim cú buồn vườn vắng
Lạc giọng bên sông tiếng gọi đò
Vàng son chân thành mốc meo cũ
Phi tử bên song hương ngập ngừng
Gió lùa từng cơn buốt chăn chiếu
Ngỡ trăng dỗ mộng dìu mơ về
Đời anh đời sông xanh lòng mẹ
Sông cuộn vào lòng thơ anh đó
Hương giang ướm thử sợi tơ hồng
Có vừa ân ái khít yêu thương...