Thơ » Trung Quốc » Tấn » Trương Hoa
Đăng bởi Phương Thụy Anh vào 04/04/2017 00:33
天地相震蕩,
回薄不知窮。
人物稟常格,
有始必有終。
年時俯仰過,
功名宜速崇。
壯士懷憤激,
安能守虛沖。
乘我大宛馬,
撫我繁弱弓。
長劍橫九野,
高冠拂玄穹。
慷慨成素霓,
嘯吒起清風。
震響駭八荒,
奮威蚋四戎。
濯鱗滄海畔,
馳騁大漠中。
獨步聖明世,
四海稱英雄。
Thiên địa tương chấn đãng,
Hồi bạc bất tri cùng.
Nhân vật bẩm thường cách,
Hữu thuỷ tất hữu chung.
Niên thì phủ ngưỡng quá,
Công danh nghi tốc sùng.
Tráng sĩ hoài phẫn kích,
An năng thủ hư xung.
Thừa ngã đại uyển mã,
Phủ ngã phồn nhược cung.
Trường kiếm hoành cửu dã,
Cao quan phất huyền khung.
Khảng khái thành tố nghê,
Khiếu trá khởi thanh phong.
Chấn hưởng hãi bát hoang,
Phấn uy nhuế tứ nhung.
Trạc lân thương hải bạn,
Trì sính đại mạc trung.
Độc bộ thánh minh thế,
Tứ hải xứng anh hùng.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Phương Thụy Anh ngày 05/04/2017 00:33
Đất trời cùng chấn động
Khinh bạc nào biết vơi
Người sống thì đều thế
Chung khởi tất phải thời
Khi xưa đã luồn cúi
Ngỡ một bước lên trời
Tráng sĩ lòng phấn kích
Phận an giữ đạo đời
Đạp chân ngồi chiến mã
Kéo nhẹ cánh cung chơi
Kiếm dài vắt ngang đấy
Mũ cao tỏ mặt ngời
Khảng khái sinh tâm tính
Gió mát nhẹ một hơi
Giật mình xa tiếng sấm
Giáo vung đám muỗi rơi
Bể xanh ven bờ tắm
Đại mạc ruổi khắp nơi
Thế gian mình ta tỏ
Xứng danh anh hùng rồi.