Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Thu Phong » Thoáng mây bay » Cho người
Có lẽ nào ta lại lãng quên
Mảnh trăng xưa... đã dịu dàng đến vậy
Đi bên nhau dưới giàn hoa ngày ấy
Thấp thoáng trăng ngà... đêm ngát hương
Có lẽ nào đã có một thiên đường
Mảnh vườn xưa màu trời xanh đến lạ
Không khoảng cách, không gian thuần khiết quá
Ngọn gió vô tình quên cả lao xao
Đêm thì xanh ngàn sao thì trong veo
Ta như lạc trong địa đàng tình ái
Ta như bước trong mơ quên tỉnh lại
Hạnh phúc đong đầy từng giây phút bên nhau
Cả niềm vui và cả những thương đau
Đã sẻ chia đã đợi chờ quá đỗi
Tháng ngày qua ôi sao thật quá vội
Đã hết rồi chiều muộn... sương bay
Có lẽ nào non cao biển rộng này
Không có được con đường thật nhỏ
Một khoảng lặng cho lòng ta thầm ngỏ
Nỗi niềm riêng thanh thản cõi đi về
Có lẽ nào rồi đây những đam mê
Cả hồn thơ và hồn nhạc chất ngất
Được quay chung trong một guồng trời đất
Những diệu huyền cảm nhận mãi loang xa
Nhạc cùng lời hoà quyện bao thiết tha
Không muộn phiền và rất nhiều thương nhớ
Những buồn đau đã trở thành bé nhỏ
Mê đắm lòng người những khúc....tình ca.