Đăng bởi Vanachi vào 27/07/2005 12:15
thuở nhỏ tôi thường nhặt thóc rụng bên sông
những hạt thóc lấm lem vương vãi trên đồng
cò bay sóng sánh
xáo động dòng trôi tôi vớt cánh cò
con nít sang sông khỏi trả tiền đò
nhưng tôi muốn lội
tôi ré tôi la tôi chìm nổi
tôi chơi đá bò bay cả một khúc sông!
em ơi! em còn nhớ không?
mảnh ngói thia lia em trao tay anh ném
nhặt từ đổ vỡ miếu thần nông
tay anh đứt vì mắt em sắc lẻm...
ba mươi năm... tôi trở về quê mẹ
giật mình khi nhận ra sông
đứa bé nào kia nhặt thóc trên đồng
như nhặt lại tuổi thơ tôi rơi rụng
bỗng nhiên tôi khóc
chữ với nghĩa lấm lem như đời hạt thóc
tôi khụy xuống vì hai sọt văn chương
đòn gánh cong kẽo kẹt đoạn trường
sao không phải là hai sọt cỏ
đựng xanh rờn nhún nhẩy trên vai
tôi về quê như một kẻ lạc loài
vần với điệu làm tôi chóng mặt
tôi muốn tìm lại một tình thương trong đôi mắt
nhưng mẹ đã âm thầm nằm dưới đất sâu...
tất cả đều xa ngái
chân con bỗng sụt trong vũng sình trâu đái
cỏ hôi cướp trời đất mới kéo da non
con về đây sông lở núi mòn
giữa đường quê bỗng nhiên con vấp ngã
con quỳ xuống ôm hôn và cảm ơn hòn đá
đã cho con mang suốt đời vết thẹo tuổi thơ...
(Suối Lồ Ồ 11-01-1998)