15.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Vanachi vào 02/12/2005 13:25, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 05/06/2019 16:36

Tặng Vũ Đình Quỹ

Hà Nội mưa phùn mù mịt.
Lá bàng rơi, rơi từng mầu đỏ chết;
Phố vắng hai bên lặng ngắt như tờ.
Tôi bước lên, chân đếm những vần thơ.
Mặc gió lạnh bên tai sùi sụt thổi
Và để mặc lòng không đang khóc đói.
Phấn mưa bay, đọng giọt bám quanh vành
- Như điểm tràng ngọc chuốt sáng long lanh -
Chiếc mũ triều thiên trên đầu thi sĩ.
Cảnh buồn rũ. Tâm hồn tôi vui trẻ,
Cùng Nàng Thơ lựa chọn các mầu thơ.
Để tả hơi lam ôm ấp vừng cây xa,
Với lớp nhà giốc ngược hình trên đường loáng.
Trời thấp. Mây âm thầm, và nặng.
Gội bâng khuâng lên thành phố với lòng tôi.
Tôi rảo bước đi trong nhịp reo cười,
Rũ bụi nước trên mình cùng nỗi buồn trong trí.
Gió thổi ám dần đường vắng vẻ,
Thi hứng nồng nàn, tôi mải tiến lên
Cho đến khi Hà Nội sáng trưng đèn
Mới sực nhớ: đêm nay không chỗ nghỉ.


Trên đây là bài thơ theo bản in lần thứ 2 năm 1941 sau khi đã được tác giả sửa chữa. Dưới đây là bản đầu in năm 1935:
Tặng Vũ Đình Quí

Hà Nội mưa phùn bay mù mịt.
Lá bàng deo trên đường những mầu đỏ chết;
Hai bên phố vắng lặng ngắt như tờ.
Tôi bước lên, gót giầy đếm cao vần thơ.
Mặc gió lạnh bên tai u u thổi
mặc kệ lòng không đang khóc đói.
Vành mũ dạ, nước đọng như giọt tranh
Như điểm một tràng ngọc sáng long lanh
Trên
mũ triều thiên của người thi sĩ.
Cảnh ủ rũ mà tâm hồn tôi vui trẻ,
Cùng nàng Ly Tao lựa chọn mấy lời thơ.
Để tả hơi khói lam ôm ấp vừng cây xa,
Với lớp nhà giốc ngược hình trên đường loáng.

Trời thấp. Mây âm thầm và nặng.
Gội cái bâng khuâng lên thành phố với lòng tôi.
Rảo bước đi, tôi cất lớn tiếng cười,
mưa bám trên mình nỗi buồn trong trí.

Gió thổi ám dần đường vắng vẻ,
Thi hứng nồng nàn, tôi cứ tiến lên...
Cho đến khi Hà Nội sáng trưng đèn
Mới sực nhớ: đêm nay không chỗ trọ.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]