Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Thích Giác Toàn » Suối về Hoa Nghiêm (1999) » Tình ca hai mươi lăm năm (1949-1973)
Mẹ sống gian nan trong hờn tủi
Bào thai mãi lớn theo thời gian
Ăn cay nuốt đắng đời mai mỉa
Mẹ vẫn vì con gánh phũ phàng
Rồi một ngày con lớn đòi ra
Là ngày mẹ đau đớn xót xa
Hỡi ơi! Rêm nhức cùng da thịt
Mẹ lại vì con cam chịu mà
Mười bảy tháng mười, năm bốn chín
Đêm đông buốt giá lạnh từng cơn
Vừa ra lòng mẹ oe oe khóc
Tiếng khóc con xua hết tủi hờn!
Sau này mẹ kể con nghe hết
Mẹ nói từ khi mẹ biết yêu
Mẹ vẫn hằng mong sao có được
Con trai trước nhứt để cưng chiều
Ngày cha con chết mẹ tan lòng
Con hỡi vì sao có biết không?
Vì bởi đến ngày con mở mắt
Người ta cha có con thì không
Mẹ đi sanh ở nhà thương Chúa
Có ngoại có dì Út con đưa
Giây phút quặn đau còn mơ ước
Phải chi có bóng dáng người xưa
Phút giây thầm tưởng cũng qua mau
Con biết không? Lệ mặn tuôn trào
Chết ngất đôi giờ cho con mẹ
Lọt lòng ra khỏi bến tình nhau
Đến khi tỉnh dậy nghe con khóc
Được biết con trai, sướng quá chừng
Đau khổ bao nhiêu, tiêu phút chốc
Chỉ còn trong mẹ nỗi vui mừng
Mai mốt rồi con sẽ lớn khôn
Sẽ là hình bóng của cha con
Trầm tư im lặng nhưng hào khí
(Dám nói dám làm chuyện nước non)
Con sinh ra giữa thời binh biến
Súng đạn quân thù ngập bốn phương
Cha chết vì hy sinh tử chiến
Mai sau con lớn nhớ soi đường
Bà Phước nhà thương thương con lắm
Muốn con không khổ đặt tên TƯỜNG
Danh vang nhờ Chúa ban ơn tắm
Từ thuở nằm nôi được Phước thương