34.67
2 bài trả lời: 2 bản dịch
6 người thích

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi estrange vào 16/04/2008 13:15

XLII: Are you a mere picture

Are you a mere picture, and not as true as those stars, true as
this dust? They throb with the pulse of things, but you are
immensely aloof in your stillness, painted form.

The day was when you walked with me, your breath warm, your
limbs singing of life. My world found its speech in your voice, and
touched my heart with your face. You suddenly stopped in your walk,
in the shadow-side of the Forever, and I went on alone.

Life, like a child, laughs, shaking its rattle of death as it
runs; it beckons me on, I follow the unseen; but you stand there,
where you stopped behind that dust and those stars; and you are a
mere picture.

No, it cannot be. Had the life-flood utterly stopped in you,
it would stop the river in its flow, and the foot-fall of dawn in
her cadence of colours. Had the glimmering dusk of your hair
vanished in the hopeless dark, the woodland shade of summer would
die with its dreams.

Can it be true that I forgot you? We haste on without heed,
forgetting the flowers on the roadside hedge. Yet they breathe
unaware into our forgetfulness, filling it with music. You have
moved from my world, to take seat at the root of my life, and
therefore is this forgetting-remembrance lost in its own depth.

You are no longer before my songs, but one with them. You came
to me with the first ray of dawn. I lost you with the last gold of
evening. Ever since I am always finding you through the dark. No,
you are no mere picture.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Có phải em chỉ là một bức tranh, không có thực như những vì sao kia, như cát bụi này? Những thứ đó phập phồng cùng nhịp đập của nhân gian. Còn em cách biệt mênh mang trong sự lặng yên, trong một bức tranh.

Ngày đến với anh khi em đi dạo bên anh, khi hơi thở của em sưởi ấm anh, khi đôi chân em cất lên tiếng hát cuộc đời. Thế giới của anh tìm ra tiếng nói của mình trong giọng nói em, chạm vào trái tim anh bằng khuôn mặt em.

Em bất chợt dừng lại trên đường đi, trong bóng tối của Vĩnh cửu, và anh đi tiếp trong đơn độc.

Cuộc đời, như một đứa trẻ, cất tiếng cười vang, nó rung tiếng lục lạc của tử thần trong lúc nó chạy. Cuộc đời vẫy anh tiếp tục đi, và anh đi theo những gì không thể thấy.

Nhưng em đã đứng lại ở nơi kia, đằng sau cát bụi và những vì sao; và em chỉ là một bức tranh.

Không, chẳng thể nào như vậy. Nếu dòng thác đời đột ngột dừng lại trong em, nó sẽ chặn đứng dòng chảy của con sông, chặn cả ngọn thác tràn đầy màu sắc của bình minh. Nếu ánh hoàng hôn mờ ảo của tóc em biến mất trong bóng tối vô vọng thì bóng rừng cây mùa hạ cũng sẽ chết đi cùng với các giấc mơ.

Có thực là anh đã quên em? Chúng ta vội vã bước đi trong vô tâm, quên mất những bông hoa mọc ở ven đường. Nhưng những bông hoa ấy thở vào sự lãng quên của chúng ta, làm nó tràn ngập bởi âm nhạc. Em bước ra khỏi thế giới của anh, để ngồi nghỉ tại cội nguồn cuộc đời anh, và tại đó sự lãng quên-nhớ nhung đã chìm khuất bởi chính chiều sâu của nó.

Em không tồn tại trước các bài hát của anh, em đã hòa nhập làm một với chúng. Em đến với anh cùng với tia sáng ban mai đầu tiên. Anh đánh mất em cùng với ánh ráng chiều cuối cùng. Và kể từ đó anh vẫn tìm kiếm em xuyên qua bóng tối. Không, em không chỉ là một bức tranh.

15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Phải chăng người chỉ là bức ảnh, không thực như những vì sao kia, mà thực như đám bụi này? Những vì sao ấy rung rinh hòa nhịp đập cùng tạo vật còn người thì biệt lập hoàn toàn, biệt lập trong im lặng riêng tư, trong hình thù muôn sắc.

Cái ngày người dạo bước cùng tôi, hơi thở của người ấm áp, tay chân người nhựa sống tràn trề. Thế giới của tôi tìm thấy ngôn từ trong tiếng nói của người, thế giới của tôi nâng niu tim mình bằng khuôn mặt của người. Bỗng dưng người lại dừng bước bên bờ in bóng người vĩnh cửu, thế là tôi lủi thủi bước đi một mình.

Giống như một trẻ nhỏ, cuộc đời cười vang, trong lúc bon chạy lắc tiếng chết chóc kêu loẻng xoẻng; cuộc đời vẫy gọi, tôi bước theo người vô hình, nhưng người cứ đứng đó, đứng nguyên tại chỗ, đằng sau đám bụi và những vì sao kia; người chỉ là bức ảnh mà thôi.

Không, không thể nào thế được. Nếu dòng đời đã hoàn toàn ngưng chảy trong người thì dòng đời cũng sẽ làm dòng sông ngưng chảy, bình minh ngưng trôi theo nhịp điệu sắc màu. Và nếu tóc người màu hoàng hôn le lói có biến tan vào màn tối tuyệt vọng âm u, thì bóng mát rừng cây mùa phượng đỏ cũng sẽ chết cùng chuỗi ngày dài mộng đẹp, người ơi.

Có thực tôi đã quên người? Chúng mình vội vã bước đi, chẳng chú ý gì hết, quên cả những bông hoa trên hàng dậu bên vệ đường. Ấy thế mà hoa vẫn vô tình tỏa hương thơm, phả âm thanh vào màn quên lãng giăng giữa chúng mình. Người đã rời thế giới của tôi đến ngồi tại điểm gốc cuộc đời tôi sống; và vì thế có chuyện lãng quên này, còn điều nhớ được người biết đấy, đã bị vùi chôn trong hố sâu. Người không còn đứng trước những bài thơ tôi viết mà là một với những bài thơ ấy, người ơi. Người đến với tôi cùng tia sáng bình minh đầu tiên. Tôi mất người theo ánh hoàng hôn vàng vọt cuối cùng, người ạ. Từ đó đến giờ, qua bóng tôi âm u, tôi vẫn để tâm tìm người. Không, người không phải chỉ là bức ảnh mà thôi.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời