Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
A wandering madman was seeking the touchstone, with matted locks, tawny and
dust-laden, and body worn to a shadow, his lips tight-pressed, like the shut-up doors of
his heart, his burning eyes like the lamp of a glow-worm seeking its mate.
Before him the endless ocean roared.
The garrulous waves ceaselessly talked of hidden treasures, mocking the ignorance that
knew not their meaning.
Maybe he now had no hope remaining, yet he would not rest, for the search had become
his life, ⎯
Just as the ocean for ever lifts its arms to the sky for the unattainable ⎯
Just as the stars go in circles, yet seeking a goal that can never be reached ⎯
Even so on the lonely shore, the madman with dusty tawny locks still roamed in search
of the touchstone.
One day a village boy came up and asked, "Tell me, where did you come at this golden
chain about your waist?"
The madman started ⎯ the chain that once was iron was verily gold; it was not a dream,
but he did not know when it had changed.
He struck his forehead wildly ⎯ where, O where had he, without knowing it, achieved
success?
It had grown into a habit, to pick up pebbles and touch the chain, and to throw them
away without looking to see if a change had come; thus the madman found and lost the
touchstone.
The sun was sinking low in the west, the sky was of gold.
The madman returned on his footsteps to seek anew the lost treasure, with his strength
gone, his body bent, and his heart in the dust, like a tree uproote
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 19:02
Tóc kết thành lọn, mình dính đầy bùn, làn da xạm nắng, người gầy đét như một cái bóng, môi mím chặt như cửa tâm hồn khép kín, mắt nẩy lửa hệt đom đóm lập loè bay tìm tình nhân, gã điên lang thang tìm kiếm hòn đá thử vàng.
Trước mặt gã biển xanh mênh mông gầm thét. Sóng bạc đầu huyên thuyên trò chuyện về những kho tàng chôn giấu, giễu nhạo kẻ xuẩn ngu không hiểu ý nghĩa lời sóng nói.
Có lẽ lúc này gã đang tuyệt vọng. Dẫu vậy, chẳng chịu bó tay, vì đối với gã cuộc kiếm tìm đã trở thành lẽ sống.
Cũng như biển cả mãi mãi vươn tay lên bầu trời tìm cái không thể với tới
Cũng như các vì sao xoay vần tìm kiếm mục tiêu chẳng bao giờ tới được.
Dẫu thế, trên bờ hoang lạnh, gã điên, tóc hung vàng bụi bám, vẫn thơ thẩn tìm hòn đá thử vàng.
Một hôm có em nhỏ từ làng ra hỏi: “Ông ơi, đi về đâu mà bụng đeo dây chuỗi vàng nặng thế?”
Gã điên bàng hoàng – chuỗi gã đeo trước kia là sắt bây giờ lại biến thành vàng thực sự. Chẳng phải rằng mơ; tuy nhiên gã không biết dây chuỗi biến dạng lúc nào.
Gã nắm tay đập trán lia lịa – dây chuỗi biến thành báu vật ở chỗ nào, ừ ở chỗ nào mà gã không hay?
Gã có thói quen lượm nhặt cuội sỏi, vuốt ve dây chuỗi và ném cuội sỏi ra xa mà chẳng thèm nhìn theo xem chúng thay đổi thế nào. Cứ thế gã điên tìm thấy rồi lại vất đi hòn đá thử vàng.
Mặt trời đang chìm sâu ở phương tây, bầu trời vàng ửng. Gã điên lê gót trở lại kiếm tìm lần nữa báu vật không còn, sức kiệt quệ, thân lom khom, tâm hồn lấm bụi tựa cây cao bật rễ đổ kềnh.