Đăng bởi Phụng vũ cửu thiên vào 02/02/2013 16:42, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 23/09/2015 10:15
SUDÂS, the gardener, plucked from his tank the last lotus left by the ravage of winter and went to sell it to the king at the palace gate.
There he met a traveller who said to him, "Ask your price for the last lotus, --I shall offer it to Lord Buddha."
Sudâs said, "If you pay one golden mâshâ it will be yours.
The traveller paid it.
At that moment the king came out and he wished to buy the flower, for he was on his way to see Lord Buddha, and he thought, "It would be a fine thing to lay at his feet the lotus that bloomed in winter."
When the gardener said he had been offered a golden mâshâ the king offered him ten, but the traveller doubled the price.
The gardener, being greedy, imagined a greater gain from him for whose sake they were bidding. He bowed and said, "I cannot sell this lotus."
In the hushed shade of the mango grove beyond the city wall Sudâs stood before Lord Buddha, on whose lips sat the silence of love and whose eyes beamed peace like the morning star of the dew-washed autumn.
Sudâs looked in his face and put the lotus at his feet and bowed his head to the dust.
Buddha smiled and asked, "What is your wish, my son?"
Sudâs cried, "The least touch of your feet."
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Phụng vũ cửu thiên ngày 02/02/2013 16:42
Anh làm vườn Sudas hái bông hoa sen cuối cùng còn sót lại trong hồ sau mùa đông quái ác và đến trước cổng điện để định bán cho nhà vua.
Anh gặp một người lữ khách, người này nói: "Xin hãy cho tôi biết giá của bông sen cuối cùng này, tôi muốn mua để cúng dường Đức Bụt."
Sudas bảo: "Nếu anh trả một đồng masha vàng thì tôi sẽ bán."
Thế là lữ khách trả một đồng masha vàng.
Ngay lúc đó nhà vua bước ra, ngài cũng muốn mua bông sen vì ngài đang trên đường đến viếng Bụt, và ngài nghĩ, "Dâng lên Bụt đóa hoa sen nở trong mùa đông thì thật tốt lành biết mấy."
Khi anh làm vườn bảo rằng người kia trả cho anh một đồng masha vàng, nhà vua liền trả cho anh mười đồng, nhưng lữ khách liền đưa ra giá gấp đôi nhà vua.
Anh làm vườn, vốn tham lam, bỗng nghĩ tới cái lợi lộc lớn hơn so với những đồng tiền hai người kia đang đấu giá, liền cúi đầu và bảo, "Tôi không bán bông sen này."
Trong bóng râm của vườn xoài bên ngoài tường thành, Sudas đang diện kiến Bụt. Môi Người luôn thường trực sự im lặng đầy thương yêu còn mắt Người luôn ngập tràn những tia an lạc như sao mai trong một sớm mùa thu đẫm sương.
Sudas nhìn vào mắt Người, đặt bông sen lên chân người, và cúi đầu xuống đất bụi.
Bụt cười và hỏi, "Con có nguyện gì hở con trai?"
Sudas kêu lên, "Ít nhất xin hãy cho con được chạm vào chân Đức Bụt."