Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
I was walking by the road, I do not know why, when the noonday was past and bamboo
branches rustled in the wind.
The prone shadows with their out-stretched arms clung to the feet of the hurrying light.
The koels were weary of their songs.
I was walking by the road, I do not know why.
The hut by the side of the water is shaded by an overhanging tree.
Some one was busy with her work, and her bangles made music in the corner.
I stood before this hut, I know not why.
The narrow winding road crosses many a mustard field, and many a mango forest.
It passes by the temple of the village and the market at the river landing-place.
I stopped by this hut, I do not know why.
Years ago it was a day of breezy March when the murmur of the spring was languorous,
and mango blossoms were dropping on the dust.
The rippling water leapt and licked the brass vessel that stood on the landing-step.
I think of that day of breezy March, I do not know why.
Shadows are deepening and cattle returning to their folds.
The light is grey upon the lonely meadows, and the villagers are waiting for the ferry at
the bank.
I slowly return upon my steps, I do not know why.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 18:50
Lúc buổi trưa trôi qua và cành tre rì rào trong gió tôi đang đi bên đường tôi chẳng hiểu tại sao. Nhiều bóng nằm ngang, tay trải rộng, ôm chặt bước đi của ánh nắng vội vàng. Chim cô-en không buồn cất tiếng hót. Tôi đang đi bên đường tôi chẳng hiểu sao.
Túp lều tranh bên dòng nước có cây cao bao trùm che mát. Có cô con gái nào đó đang bận bịu việc làm, đồ trang sức trên tay nhẹ vang trong xó tối. Tôi dừng chân trước cửa túp lều này, tôi chẳng hiểu tại sao.
Con đường nhỏ quanh co lượn khúc qua biết bao ruộng cải sen tươi non, qua biết bao vườn xoài mọng chín, băng ngang ngôi đền làng rồi khu chợ bên bến sông. Tôi dừng chân bên cạnh túp lều này, tôi chẳng hiểu tại sao.
Bao năm về trước, vào một ngày mùa Xuân khi trời lộng gió tiếng suối thì thầm trở nên buồn bã và hoa xoài từng cánh lã tã rơi xuống mặt đường. Làn nước lăn tăn nhảy múa, liếm vào mạn thuyền đồng đậu ở bến sông. Tôi chạnh nghĩ đến ngày Xuân lộng gió ấy, tôi chẳng hiểu tại sao.
Bóng chiều mỗi lúc thêm dày đặc; mục súc về chuồng. Anh nắng ngả màu xám trên đồng cỏ hoang liêu trong lúc dân làng đứng đợi đò bên bờ sông. Tôi từ từ quay gót, tôi chẳng hiểu tại sao.