Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
When I go alone at night to my love-tryst, birds do not sing, the wind does not stir, the
houses on both sides of the street stand silent.
It is my own anklets that grow loud at every step and I am ashamed.
When I sit on my balcony and listen for his footsteps, leaves do not rustle on the trees,
and the water is still in the river, like the sword on the knees of a sentry fallen asleep.
It is my own heart that beats wildly ⎯ I do not know how to quiet it.
When my love comes and sits by my side, when my body trembles and my eyelids
droop, the night darkens, the wind blows out the lamp, and the clouds draw veils over
the stars.
It is the jewel at my own breast that shines and gives light. I do not know how to hide it.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 18:49
Khi tôi đi một mình ban đêm đến chỗ người yêu hò hẹn, chim không hót, gió không thổi, nhà cửa hai bên đường đứng lặng im. Chỉ có y trang tôi vận vang âm theo mỗi bước chân đi và tôi phát ngượng.
Khi tôi ngồi ở bao lơn ngóng đợi từng bước chân chàng, lá trên cây không rì rào, nước dưới sông nằm im, nằm im như thanh kiếm trên gối người lính gác ngủ khì. Chỉ có tim tôi đập rộn ràng – tôi chẳng biết làm sao ngăn cản nổi.
Khi người yêu tôi tới ngồi bên cạnh, khi toàn thân tôi rẩy run, mí mắt rủ xuống, màn tối giăng đen, gió thổi đèn tắt và mây kéo che mờ sao đêm. Chỉ có viên ngọc tôi đeo trên ngực óng ánh tỏa sáng – tôi chẳng biết làm sao giấu che đi được.