Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
Is that your call again?
The evening has come. Weariness clings round me like the arms of entreating love.
Do you call me?
I had given all my day to you, cruel mistress, must you also rob me of my night?
Somewhere there is an end to everything, and the loneness of the dark is one's own.
Must your voice cut through it and smite me?
Has the evening no music of sleep at your gate?
Do the silent-winged stars never climb the sky above your pitiless tower?
Do the flowers never drop on the dust in soft death in your garden?
Must you call me, you unquiet one?
Then let the sad eyes of love vainly watch and weep.
Let the lamp burn in the lonely house.
Let the ferry-boat take the weary labourers to their home.
I leave behind my dreams and I hasten to your call.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 06/03/2007 19:01
Em lại gọi lần nữa?
Đêm đã xuống từ lâu. Mệt mỏi giăng mắc quanh tôi như vòng tay tình yêu quyến rũ. Em gọi tôi, phải không em?
Ôi người đẹp tàn ác, ngày dài tôi đã dâng em trọn vẹn còn đêm trường em muốn chiếm hốt nữa sao?
Mọi việc tất sẽ chấm dứt ở nơi nào đó, song đêm dài cô đơn phải thuộc riêng mình. Sao em phải lên tiếng gọi để phá tan đêm tối cô liêu và bóp nát lòng tôi?
Thế đêm không có giai điệu chờ sẵn ngoài cổng để ru em vào mộng đẹp? Thế sao trời đã khép cánh im lìm thôi không xuất hiện trên đỉnh tháp vô tình nơi em đang đứng? Thế hoa trong vườn nhà em không còn rũ cành chết nhẹ nhàng trên mặt đất nữa ư?
Sao phải gọi tôi, hỡi người em da diết?
Thôi cứ để mắt buồn của tình yêu ngóng chờ và nhỏ lệ, để đèn tỏa sáng trong căn nhà quạnh hiu, để thuyền đưa công nhân mỏi mệt về nhà.
Tôi bỏ lại sau mình mộng đẹp, hối hả chạy theo tiếng em đang réo gọi.