Thơ thành viên » TRÍ » Trang thơ cá nhân » Tình Ải Dương Trần Truyện (Truyện thơ 2022)
Mười năm trước Bính Thân năm đó
Có ông Thần cởi gió xuống trần
Thần thông biến hoá dần dần
Ngài nhìn thấy được xa gần hiểm nguy.
Ngài phóng mắt nhìn xa rảo riết
Lấy thần thông thống thiết một vùng
Thấy rằng xứ sở Nam Chung
Tư Giao nước lớn chẳng cùng chẳng ưa.
Hai xứ sở hơn nhau một nửa
Sắp dài lâu khói lửa ngập tràn
Ngài thương dân cảnh lầm than
Quyết đem sức chống muôn ngàn khó khăn.
Nhưng sức mạnh đôi khi có hạn
Phép thần thông chẳng đáng bao nhiêu
Loài người phải cố hơn nhiều
Thần thông chỉ có một điều làm thôi.
Để giúp sức Ngài liền đánh đổi
Lấy phép màu, mòn mỏi nặn hình
Cho thêm chút võ nhà binh
Thêm lòng can đảm, nặng tình nước non
Để có được người con anh dũng
Góp sức mình rất đúng tướng tài
Thiên thời địa lợi tương lai
Nhân hoà cốt cách chẳng ai xem thường
Mười năm trước y chang Thần thấy
Khắp đất trời nổi dấy binh đao
Khói ngàn lửa cháy theo sau
Cảnh tan hoang đã xôn xao mọi miền
Làng Đông Lãng đất trời linh hiển
Có sông hồ miên viễn xa xưa
Mái tranh nghèo vách tường thưa
Bổng đâu xuất hiện người vừa mới sinh.
Vừa khôn lớn chàng liền cứng cỏi
Mười tám năm dáng đổi oai hùng
Sang năm gặp cảnh khốn cùng
Từ đây Ngữ quyết cứu vùng hiểm nguy
Bởi từ đó chàng choàng áo vải
Quyết chí lên vững chãi tinh thần
Chiêu cầu trong khắp nhân dân
Để cùng sát cảnh tình thân một nhà.
Chàng Thiên Lễ nhìn cha và nói
“Nay đã tròn tuổi đổi công danh
Con nay quyết chí đấu tranh
Chí công mang lại quyết giành giang san”
Như cụ Trứ tài danh từng nói
Chí làm trai vẫy gọi ngày mai
Tương lai cất bước đường dài
Ra đi gánh cả trên vai câu thề
Mai đất nước yên bình một cõi
Hứa sẽ về thăm hỏi mẹ cha
Con đi khuất nẻo đường xa
Mai này gặp lại chúng ta lại gần
Thế là khuất nẻo xa dần mất
Buổi chiều tà nắng tắt chia đôi
Đâu đâu trên những ngọn đồi
Cờ binh phất phới xa xôi bóng người.
Kể từ đó mấy lần chinh chiến
Thắng tin về vang đến ngàn sau
Không là một giấc chiêm bao
Mấy năm khói lửa dâng trào đã tan
Thời gian đấy yên bình đương ngắn
Gió chan hoà ru hẳn hương hoa
Đâu đâu cảnh cũ là nhà
Quê hương xứ sở chúng ta trở về
Nào có biết thời gian ngắn ngủi
Cha mẹ già lủi thủi từ lâu
Nay cha đã khuất mặt sầu
Mẹ buồn đứng lặng trên đầu khăn tang
Ngày hôm đó về làng chạng vạng
Chàng anh hùng bình thản trông xa
Chân dung hình ảnh cha già
Từ đây cách trở mái nhà không cha.
Niềm an ủi giữ riêng một lẻ
Biết rằng mai rồi sẽ ra sao
Nước non vui đến khi nào?
Liệu rằng mai đó thương đau có còn.
Ngàn câu hỏi từ đâu mà có
Hỏi hỏi ai? sáng tỏ ai hay;
Mười năm cho đến hôm nay
Ngàn năm vẫn nhớ ngày này năm xưa.
Trong gian khó đem vàng thử lửa
Để hiểu rằng trai lứa kiêu hùng
Vững vàng thống nhất một vùng
Hoà bình hai chữ đi cùng với nhau.
Chàng trở lại không bàn danh lợi
Chẳng mưu cầu chờ đợi điều gì
Chẳng cần vàng bạc làm chi
Dù cho chiến tích có khi rạng ngời
Về ẩn mặt hơn mười năm nữa
Sau cơn dài khói lửa đã xa
Về quê vui thú chim hoa
Bình yên một cảnh chan hoà gió đưa
Ngồi tĩnh mịch nghe hồn liễu rủ
Đứng trông trời xa ngủ buồn thiu
Thu sang chiều cuối hiu hiu
Nhìn sang Tây Thiết hồn dìu bướm hoa
Nghe tiếng suối ào tuôn vội vã
Chảy vào lòng của cả rừng xanh
Đông Hoa mây xuống hiền lành
Đường xa khói toả túp tranh ven bờ
Cảnh non nước hữu tình thiên cổ
Hết một lòng hết chỗ khen chê
Bòng ngàn hạ xuống một bề
Mười năm xa nhớ bến quê của mình.