Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Từ Nguyễn » Đâu đó giữa cuộc đời...
Đăng bởi Nguyệt Thu vào 16/12/2014 11:14
Có một linh hồn trốn ra từ địa ngục
Trong đêm lang thang tìm lại chốn yên bình
Một đốm lửa lóe lên trong lồng ngực
Câm lặng thét gào đòi lại chút niềm tin
Có nỗi buồn nhức nhối cõi tâm linh
Đôi khi người ta muốn quên mà xem chừng không thể!
Quá khứ tưởng ngủ yên lại quay về kể lể
Lại khóc hờn, trách giận nỗi cô đơn!
Những yêu thương rơi vào giữa vực buồn
Những thật thà đan xen dối trá
Những xiềng gông nơi mịt mùng, buốt giá
Làm sao còn mơ tới áng sao vương?
Một đời người có biết mấy nẻo đường
Một linh hồn bao nhiêu lần lạc lối?
Lúc là cỏ, là thềm hoa, bóng tối...
Khi những êm đềm, vô hối, ngây thơ...
Xót cho linh hồn, tôi viết tặng vần thơ
Như áo đắp mảnh u tình rách nát
Hãy đi đi! Tìm bình an cõi khác
Đừng luyến thương, đừng tiếc nhớ, vu vơ...
Những vệt sầu trong cổ mộ lan ra
Còn mãi đó, người đời sau thấm nhiễm
Linh hồn em, dẫu từ đây im tiếng
Mùa thay nhau, cõng cho hết muộn phiền...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Người nghệ sỹ thích đùa ngày 07/05/2018 11:14
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Người nghệ sỹ thích đùa ngày 07/05/2018 11:16
Tình yêu hởi cho ta tìm ra lối
Niết bàn ơi hoa phủ tối âm ty
Đường nào em day dứt một cánh hồng
Cửa thiên đàng mở rộng vòng tay ôm
Ta và em thời khắc bỗng dậy thì
Sông ngược về tim cội nguồn bỡ ngỡ
Dư hương ấy đong đầy cho cỏi tạm
Mộ phần này chôn kín tiếng yêu đương
Linh hồn anh đánh trộm cánh thiên thần
Cõng muộn phiền cho bớt gánh tình em
Nghìn sau mây tím có giăng vườn thiền
Cứ thinh lặng cứ hiểu rằng anh bên em..
Riêng Từ Nguyễn