Sắc vàng hoa chẳng phai đâu
Như màu áo ấy vin cầu bước qua
Tôi về gom lá vườn nhà
Đốt lên nhớ một người xa quê mình

Lối mòn còn dấu rêu xanh
Hương cau rụng xuống hoá thành bước em
Cái gì rồi cũng thành tên
Chỉ riêng nỗi nhớ người quên bao giờ?

Mai vườn tôi cánh vàng tơ
Đã in đậm nét bụi mờ thời gian
Tre cong lá thả đường làng
Em không về nữa mai vàng làm chi

Người xưa - xưa cả chân đi
Cội mai vàng đứng thầm thì với ai
Tôi già đâu khác lão mai
Góc vườn ngóng một dấu hài đã qua