Thơ thành viên » Tử Đằng » Trang thơ cá nhân » Thơ song thất lục bát
Trăng và nàng thật quá giống nhau,
Điều trao nổi nhớ vào trời mây.
Tương tư chẳng nói chẳng bày,
Chàng đi khắc khoải cả ngày lẫn đêm.
Xuân còn trên má trên môi hồng,
Lặng thinh giữ mãi trong lòng son.
Anh sao hiểu tấm trăng non?
Thấy cho ánh mắt mỏi mòn nàng đây...