“Голубая кофта. Синие глаза...”

Голубая кофта. Синие глаза.
Никакой я правды милой не сказал.

Милая спросила: “Крутит ли метель?
Затопить бы печку, постелить постель”.

Я ответил милой: “Нынче с высоты
Кто-то осыпает белые цветы.

Затопи ты печку, постели постель,
У меня на сердце без тебя метель”.


10-1925

Theo Sophia Andreevna Tolstaya, người vợ chính thức thứ ba và cuối cùng của Esenin, vào khoảng tháng 10-1925 ông rất thích viết những bài thơ nho nhỏ, khoảng 6 hoặc 8 dòng. Cho tới khi qua đời vào tháng 12 cùng năm, ông đã viết khoảng trên dưới chục bài thơ như thế, trong đó có bài thơ này.

Esenin làm đám cưới chính thức với Sophia Tolstaya vào tháng 9-1925, và rất có thể bài thơ này viết về quan hệ khá phức tạp giữa hai người. Nhân vật trữ tình của bài thơ gọi người phụ nữ là “милая” – vợ yêu, mình... Trong cách xưng hô ấy người ta thấy tình cảm trìu mến, nhưng dường như không có tình yêu cũng như khát khao đối với cô. Nhiều người đương thời cũng kể lại, Esenin không thật sự yêu Sophia Tolstaya, và không giấu sự lạnh nhạt của mình đối với bà. Trong khi đó Sophia Tolstaya yêu Esenin đắm đuối.

Trong bài thơ Áo xanh dương... nhân vật trữ tình dùng bão tuyết để thể hiện tâm trạng của mình. Người vợ trong bài thơ ấy ân cần, chu đáo, thấu hiểu và thông cảm, quan tâm đến tâm trạng của người đàn ông mình yêu và sẵn sàng làm mọi việc mang lại một hoàn cảnh thoải mái, ấm cúng cho hai vợ chồng. Và các đặc điểm tính cách này rõ ràng là phù hợp với con người Sophia Tolstaya. Dù bạn bè nhiều người không hiểu tại sao Esenin lại bước vào cuộc hôn nhân thứ ba này, nhưng hoàn toàn có thể ông đang cố gắng tìm cho mình một bến đỗ bình yên và một gia đình thật sự. Nhưng ước nguyện của ông không thành sự thật, dù Sophia Tolstaya đã xoa dịu nỗi đau khổ nội tâm của ông. Không phải vô cớ mà câu cuối ông viết “Bão lòng tôi vần vũ nếu xa mình”.

Đáng tiếc Sophia Tolstaya đã không thể trở thành sự cứu rỗi cho Esenin. Ngày 28-12-1925, nhà thơ tự sát tại khách sạn Angleterre ở St. Peterburg.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Áo màu trời và màu xanh đôi mắt
Tôi không hề nói cho em sự thật.

Em hỏi tôi: “Bão tuyết có xoáy không?
Để lấp lò sưởi và đi trải giường?”

Tôi trả lời em: “Từ trên cao lắm
Có ai đấy rắc đầy hoa bụi trắng.

Em lấp lò đi và hãy trải giường
Không có em anh nghe bão trong lòng”

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

"lấp lò"?

Theo mình, phải chăng dịch giả đã nhầm khi viết "lấp lò"? Có lẽ dịch giả có ý là "đốt lò" chăng?

Theo mình ở đây phải là "nhóm lò" hoặc "đốt lò".

"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Áo xanh dương và cặp mắt biếc xanh.
Nói thật với mình một chữ cũng không đành.

Mình hỏi tôi: “Bão tuyết phải không anh?
Đã đến lúc đốt lò, đã đến lúc giũ chăn”.

Tôi bảo mình: “Từ nơi cao xa ấy
Tay ai đang thả hoa trắng tưng bừng.

Thôi mình cứ đốt lò, thôi mình cứ giũ chăn.
Bão lòng tôi vần vũ nếu xa mình”.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời