Không còn huyền thoại ái tình
Trong đời bao kẻ như mình gặp nhau
Lời anh đã hết nhiệm mầu
Lời em vô vọng, khác nào chi anh —

Em là biển, gió là anh
Hết rồi diễm lệ chút tình phù du
Em như cái vũng ao tù
Không tên, nằm cạnh bên bờ trùng dương

Ao tù tránh được tố giông,
Và được che chở trước cơn thuỷ triều
Nhưng mà cay đắng hơn nhiều
Biển kia, để được mọi điều bình yên.