Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 30/08/2007 16:48, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 01/09/2007 15:09
Tel le chant du ramier quand l’averse est prochaine ― l’air se poudre de pluie, de soleil revenant ―, je m’éveille lavé, je fonds en m’élevant; je vendange le ciel novice.
Allongé contre toi, je meus ta liberté. Je suis un bloc de terre qui réclame sa fleur.
Est-il gorge menuisée plus radieuse que la tienne ? Demander c’est mourir !
L’aile de ton soupir met un duvet aux feuilles. Le trait de mon amour ferme ton fruit, le boit.
Je suis dans la grâce de ton visage que mes ténèbres couvrent de joie.
Comme il est beau ton cri qui me donne ton silence !
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 30/08/2007 16:48
Như tiếng hót của con bồ câu trong rừng khi trận mưa rào gần đến – không gian phủ bụi mưa, mặt trời ám ảnh –, tôi thức dậy rửa sạch, tôi chảy tan khi đứng lên; tôi hái bầu trời mới sáng.
Duỗi người nằm bên em, ta lay chuyển tự do của em. Ta là một khối đất đòi hoa của mình.
Có bộ ngực nào đẽo gọt rực rỡ như bộ ngực của em? Đòi hỏi tức là chết!
Cánh vỗ tiếng thở dài của em làm mọc những lông tơ trên lá. Phát tên tình yêu ta đóng kín trái cây của em, và uống nó.
Ta đang được ân huệ có khuôn mặt em mà bóng đêm của ta phủ kín niềm vui.
Tiếng thét ấy đẹp biết bao – ôi tiếng thét cho anh sự im lặng của em!