Giã từ đồng ruộng dạo xa chơi,
Thiên hạ ai mà chẳng biết hơi.
Cởi giáp vàng kia phơi chốn chốn,
Bày da ngọc nọ rạng nơi nơi.
Ông cha giúp nước đà ghi thủa,
Dòng giống nuôi dân biết mấy đời.
Vì thế liều mình cơn nước lửa,
Người đà có thấu hỡi người ơi.


Bài thơ trên được người gửi chép trực tiếp từ bản khắc trên đài bút trong đền thờ Phan Văn Trị tại xã Nhơn Ái, Phong Điến (Châu Thành cũ), Cần Thơ.

Bản trong sách Hợp tuyển thơ văn Việt Nam (1858-1920) (Huỳnh Lý chủ biên, NXB Văn học, 1984, tr. 44-45) với tên Hạt lúa:
Giã từ đồng nội dạo xa chơi,
Lớn nhỏ ai mà chẳng ngửi hơi.
Cởi giáp vàng kia phơi chốn chốn,
Bầy da ngọc nọ rạng nơi nơi.
Ông cha giúp nước đà nhiều thuở
Dòng giống nuôi dân biết mấy đời.
Vì thế liều mình cơn nước lửa,
Ai mà có thấu hỡi ai ơi.