Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Cammy vào 01/05/2008 12:08

Nơi sân ga cuối cùng lẫm liệt
Hoa nói mùa đông nhanh hơn
nhanh hơn trượt dốc nhanh hơn li vỡ  nhanh hơn vết cắt
và cứ thế cho đến hết những bước nhẹ hênh rời bến ga

đó là ngày thế giới cảm nước
quán cóc của Vĩnh khai tử nơi ngồi
mãi mãi nước ốc giữa trăm ngàn ý tưởng
tự do như ốc bò trong ốc đảo
gió

như chạy như bay vào không tên
đỉnh trăng non mỏi mòn
cái neo bờ hút hút
cái quen nghĩ không nghĩ cái quen làm không làm
lộn xộn về mình

có loài chim báo buồn quê hương tôi chưa bao giờ thấy
dạng
nghe hàng đêm tiếng buốt ngoài thềm
tôi nhỏ dại bằng cây cải trắng
dây hoa quấn quýt chân bà   

đầy sông mưa chưa ngừng gió chưa ngừng những sóng
vạn chài ngừng mấy buổi sông
hộp đàn một dây ông già sức rung tiễn bà từng chặp
vàng mã trôi rợp rời sông áo gấm hoa trôi  

phiên tàu cuối cùng ngày
cắt tiếng còi như người ta cắt bánh vu quy
hành trình toan tính
một thứ  toa – hàng – hóa – cùng số ghế
ngoan ngoãn  

dãy dồi phía sau xa dần anh em nó xa dần vọng tộc
họ Phan tôi mé sông
như loài chồn
tôi phóc bờ cạn lao biệt xứ …


Sài Gòn-Huế 2001