Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phan Trung Thành » Mười viên gạch
mấy ngày mưa
c…
Chiều đón lõng em cao xanh
thứ ánh sáng thường nhật hút anh vào tuyến
nơi sắm lại gương mặt uyên nguyên
và tử tế
tử tế mặt hồ
(loại tử tế xa xỉ đời bạc nhược)
anh đã ra đi sau chuyến ô tô bus xanh
ngày 25 cây số, muốn nhanh hơn không thể nhanh hơn, muốn chậm hơn không thể
chậm hơn
bus kẹt
bus bò
bus lao
hút khói…
Ôi tiền kiếp ta đã mắc nợ ngươi hôm nay ngửi khói
tuổi thơ thèm hửi khói xe máy qua đường – thứ quà phố thị
bây giờ đã kín phổi rồi đã chật phồng đã nén qua nhiều tầng
đã hục hặc ngoi ngóp trong chăn
đã ngồi lên lúc 3 giờ sáng với vĩ thuốc chống khói…
n…
Nhìn mấy chị thồ cá từ Tây Ninh lên chợ Bà Hoa
trông cực khổ tần tảo
các chị đã khổ mà vui ra trò
dược vẩy cá làm nền san hô tung tóe
không ai biết được các chị sợ con cá ươn hơn chồng bỏ
chồng thương chồng hờn
con cá phải lên kịp chợ Bà Hoa
dường hầm hào qua
dường bụi khói qua
dường chen lấn qua
dường dấm dúi qua
dể con cá lên k?p chợ Bà Hoa
không ai ngăn được ống khói chiếc Wave Tàu chị
b…
Bữa nay ngoài nớ mưa, giọng đẫm bùn
thôi chú ba, nhớ dễ sợ
cà phê em cà phê răng đắùng
thôi mà chú dò số rồi còn đi…
một chị làm dâu bị đánh bên xứ Hàn
trước đó, một chị bị vứt ra đồng
trước nữa, nữ công nhân ăn nguyên đế giày
xứ lạnh
làm công trên tàu biển bị thả trôi trên biển
rất may, họ tìm được lối về
còn bao nhiêu người không may trốn thoát
như chị Huỳnh Mai?
sớm nay thành phố lặng hơn mỗi ngày, những ngày đẹp
là những ngày đón bão
của miền Trung của nơi xa
thành phố đón bao điều nhạy cảm…