Không phải lúc nào cũng vững chãi đâu em
Có lúc chông chênh như thành sắp đổ
Có lúc muốn kêu lên
Ngực phồng nỗi đau nghẹt cổ
Có lúc muốn tung hê
Cả vui buồn một lần cho hết
Và những khi như thế
Lại mong được gục đầu vào vai em
Như cây trổ rễ vào trong đất
Vật vã đi tìm nguồn mạch bình yên
Tạo hóa sinh thành
mong manh lắm
đàn ông.