Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phan Thị Thanh Nhàn » Bông hoa không tặng (1987)
Tôi trèo ba ngọn núi cao
Qua ba cửa động mới vào tới đây
Một mình đứng giữa trời mây
Thương ai hoá đá chẳng quay đầu về
Giọt sương vai áo đầm đìa
Hay là nước mắt thảm thê hỡi nàng?
Vời trông xa tít mênh mang
Mòn con mắt đợi bóng chàng biệt tăm
Quản bao đường sá xa xăm
Vì nàng chia nỗi cảm thông bao đời
Tấc lòng đau đáu khôn nguôi
Bóng ai đã biệt cuối trời nhớ thương
Trách nàng Tô Thị Lạng Sơn
Ngỡ đâu chỉ biết chôn chân ngóng chờ?
Tiếc rằng không gặp từ xưa
Lời khuyên liệu có bây giờ muộn chăng?
Xin đừng hoá đá đăm đăm
Hãy tìm nhau giữa tháng năm, giữa đời
Nàng ơi, xuống núi cùng tôi…