Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phan Tấn Hải
Đăng bởi Phan Tan Hai vào 10/06/2022 12:19
Tôi ngồi hít thở hơi ra hơi vô
hơi dài hơi ngắn, xin cho đất trời
bình an mưa thuận gió hoà
cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm.
Tôi ngồi hít thở, hơi ngắn hơi dài
hơi vô hơi ra
hít thở ngồi tôi
tôi ngồi ngồi tôi.
Tôi ngồi thở hít
tôi ngồi hít thở
dài ngắn hơi ra, ngắn dài hơi vô.
xin cho bình an đất trời
gió hoà mưa thuận
cho mẹ cho em
cho chị cho anh
đủ cơm mỗi ngày, đủ áo cho ấm
nước mắt rưng rưng
lỡ mang nghiệp nặng
tôi ngồi hít thở...
Tôi đứng thở hít
đứng tôi hít thở
hơi ngắn tôi biết hơi ngắn
hơi dài tôi biết hơi dài
nhìn đủ trong tôi
muà xuân, muà hạ, muà thu, muà đông
đất trời ẩn tàng.
hơi thở
một hơi này dài, hơi ấm muà xuân
một hơi sau ngắn, dịu dàng nắng trưa
bụng tôi phình ra, bụng tôi tóp vào
nghe thở hơi ngắn, nghe thở hơi dài
trôi đi tất cả nỗi buồn muà thu
đổ lá, lạnh giá, hơi này muà đông
run rẩy nhớ nhau.
Thở tôi đứng hít
hơi ra hơi vào
xin cho an bình
ngày ngày thế giới
cho trẻ nhỏ vui
ngày ngày đi học...
Thở hít trong tôi đất trời bao la, có hơi dài ngắn
hít thở trong tôi, có mây trong phổi
có gió ngang môi có rừng xao xác
hàng mi trước mắt có biển rạt rào
trong hơi thở ngắn trong hơi thở dài
có biển cuồng dâng trong hơi thở gấp
Tôi ngồi tôi đứng tôi đi tôi nằm tôi chạy tôi thở
trong tôi đất trời kinh ngạc có cây có đồi
trong hơi thở tôi có mẹ, có em
có núi, có rừng Tây Tạng
vi vu nghìn năm
có sừng trâu gõ
Lão Tử vọng về. Thở hít
trong tôi hơi ngắn hơi dài
xin cho bình an đất trời
xin cho trẻ nhỏ
ngày ngày đủ ăn...
Hít thở trong tôi hơi dài hơi ngắn
thở hít tôi trong hơi ngắn hơi dài
có hơi thở đỏ có hơi thở xanh
có hơi thở vàng có hơi thở tím
xin cho đau khổ
trần gian vào theo
hơi thở. Tôi ngồi tôi chịu
tôi đứng tôi chịu khổ đau trần gian
cho em cho mẹ cho chị cho anh
an bình bình an.
không hề một ai
không ai một hề
chỉ có hơi thở
chỉ có thở hơi...